Đế quốc không đi trấn áp ngươi đã là may, lúc trước tiêu diệt bách gia ngươi không góp sức gì, để lại ngươi là kiềm chế mười hai Đạo Cung, ngươi muốn lên cao? Ngây thơ thật.
Tiêu Dao Hầu ngẫm nghĩ, thu lại hơi thở cười hỏi:
- Ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào đây?
Nguyên Thùy Vũ vốn thả lỏng tâm tình bỗng chốc lại căng thẳng. Tiêu Dao Hầu hỏi như vậy rõ là không có ý tốt, Nguyên Thùy Vũ suýt làm ba nhi tử, một nữ nhi của gã chết, giờ cho gã tự định tội mình. Đưa ra tội quá nhẹ Tiêu Dao Hầu tức giận cho gã hồn phi phách tán luôn.
Tiêu Dao Hầu vẫn cười:
- Ngươi không nói ra những gì mình biết, cho rằng ta không dám giết ngươi sao? Mang Sơn đạo phái có là gì? Dám đến Ngọc Kinh thành tìm ta báo thù sao?
Chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng Nguyên Thùy Vũ bị đánh nát, gã bất đắc dĩ nói:
- Tỷ phu, chuyện này không thể trách ta, ta trừ tu luyện Địa Ngục Luân Hồi Kinh còn tu luyện Phi Âm Kinh. Lúc ấy tuổi trẻ vô tri, cho rằng đây là đại đạo thông thiên, ai ngờ tu luyện Phi Âm Kinh về sau không thoát khỏi Mang Sơn đạo phái khống chế.
- Ta có nghe nói về Phi Âm Kinh, vậy là suy nghĩ trong lòng ngươi không thể biểu đạt ra, nếu không sẽ hồn phi phách tán ngay?
- Đúng rồi.
- Ha ha, vậy để ta phỏng đoán xem, nếu như ta đoán đúng thì ngươi không cần trả lời, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2043771/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.