Tô Kính vì biểu thị tôn trọng nên mặc áo trắng, trừ bên hông treo khối ngọc giác xanh biếc ra không có màu khác. Áo trắng tôn lên nét anh khí, làm Tô Kính có vài phần phong lưu.
Tô Kính không tiếp lời, hắn vươn tay đòi một bình rượu.
Tô Mộ ném bình rượu cho Tô Kính, mặt chợt ửng hồng.
Tô Mộ nhìn bia đá không tên, lẩm bẩm:
- Tam ca có biết tại sao ta oán hận phụ thân không?
Tô Kính lắc đầu.
Tô Mộ cười nói:
- Ta không phải nhân loại, mẫu thân của ta là một đại yêu.
Tô Kính gật gù:
- À.
Chuyện này đối với người ở thế giới này rất đáng giật mình, với người Trái Đất như Tô Kính thì không có gì đặc biệt. TV, điện ảnh, tiểu thuyết, kịch, tất cả đều có chuyện kể về tình yêu của con người và yêu. Ít ra với người Trung Quốc thì không cần thuyết phục mình chấp nhận tình cảm đó, chuyện này rất bình thường.
- Nhân loại đến cảnh giới Kim Đan đã không cách nào sinh dục hậu đại. Phụ thân và mẫu thân sinh ra ta lúc phụ thân chưa phải Kim Đan, mẫu thân đã là cường giả trong đại yêu. Mẫu thân...không phải yêu binh nhân loại nuôi, yêu tộc Kim Đan sinh dục hậu đại sẽ rớt thực lực ngay.
Tô Kính chỉ yên lặng nghe, trong lòng mơ hồ biết cái gì.
- Thôi, không nói nữa, phụ thân máu lạnh bạc tình, ta cũng không biết làm sao. Tam ca, lần trước ta đá ca một cước là dùng thuật đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2043724/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.