Trường đao dán sát váy giáp đỏ rực, Vô Ưu công chúa đá nhẹ chân trước tọa kỵ. Tô Kính chỉ nhìn một chút khuôn mặt Vô Ưu công chúa, không biết nàng cười cái gì.
Tô Kính kêu lên:
- Công chúa?
Giọng Vô Ưu công chúa kỳ kỳ:
- Ha, sau này ngươi luôn kêu ta vậy sao?
- A, Vô Ưu, ý ta là nếu Tiểu Lĩnh Chủ ở mãi trong thành bảo của mình thì chúng ta làm thế nào?
Tô Kính phỏng chừng săn bắn chỉ trong ba, năm ngày, nếu quá lâu thì không hợp lý.
Vô Ưu công chúa hỏi ngược lại:
- Nếu như là ngươi thì sẽ làm sao?
Tô Kính trầm ngâm nói:
- Chặn đứng đường đi thành bảo, sẽ có quân đội đi ra, tiêu diệt quân đội tra xét thì chắc Tiểu Lĩnh Chủ sẽ rời khỏi thành bảo.
- Ha.
Vô Ưu công chúa xì cười:
- Ngươi thật có lỗi với danh tiếng đã tạo ra.
Tô Kính hỏi:
- Là sao?
- Chặn đường đối với thành phố nhân loại là uy hiếp, ngươi nhìn sinh vật Thâm Uyên có để ý tình hình giao thông không?
Tô Kính hơi xấu hổ, may mà chỉ có cái trán ửng đỏ đã bị mũ giáp che.
- Thế giới Thâm Uyên có điểm chung với thế giới nhân loại như cần gieo trồng một vài thứ, hoặc nuôi dưỡng súc vật. Nơi như vậy gọi là thôn trang, chúng ta đi tai họa thôn trang chắc chắn Tiểu Lĩnh Chủ không ngồi yên, sẽ cho rằng Tiểu Lĩnh Chủ khác đến tấn công. Chúng ta cứ chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2043532/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.