Tô gia vẫn phải nộp thuế, giao lên kim tiền thật ra đều dùng cho Dực châu. Hoàng thất yêu cầu Tô gia phải giữ sự trung thành, vừa phải bảo vệ tất cả phương tiện công cộng của Dực châu. Đường, cầu, thành trấn.
Dực châu chỉ có một thứ không cần Tô gia nuôi sống đó là quân đội đế quốc. Có khoảng hơn hai mươi vạn quân đội đế quốc đồn trú trong Dực châu, còn có hơn một trăm vạn tạp binh địa phương. Cấp dưỡng cho quân đội đều là Tô gia cung cấp nhưng đế quốc phải bỏ tiền ra mua.
Tô Tiên nói tiếp:
- Phong cảnh Lưu Hoa Hà ban đêm mới thật đẹp, đi qua Lưu Hoa Hà là bình nguyên ngàn dặm, kho lương Dực châu, Đông Thiên không có gì hay để xem.
Thiếu niên Tô gia đã dẫn xe ngựa đến trước sơn cốc. Chân núi có một tiệm nhỏ, nơi này không phải đường cái, khách qua lại thưa thớt. Cửa hàng chỉ có một tầng, xem diện tích chỉ đủ chứa khoảng một trăm người, đông hơn nữa thì hết chỗ. Đoàn người Tô Kính đến trước cửa tiệm, thấy trong lều cỏ bên cạnh cột hai con ngựa, không có xe đậu là biết nơi này buôn bán không đắt khách.
Tô Tiên xuống xe nói với Tô Kính:
- Lão Hà buôn bán với Tô gia, nhưỡng rượu xong sẽ có người của chúng ta đến thu. Lão Hà tự nhưỡng một chút lấy ra bán, dù mười năm không có một người khách Lão Hà cũng không chết đói.
Vừa nói cười vừa đến trước tiệm rượu. Cửa chính rất rộng, bên trong có một khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2043403/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.