Tô Kính hỏi:
- Cảm giác thế nào?
Tô Kính từng tham gia huấn luyện quân sự nên thói quen vất vả thế này.
- Tàm tạm, nhưng những binh sĩ này còn rất trẻ, bây giờ đang hưng phấn, lính già thì không như vậy.
Tô Mộ xuất thân gia đình quân nhân, Tiêu Dao Hầu đưa sách cho nàng đọc đa số là quân sự. Từ khi đồng ý với Tô Kính lập quân đội là Tô Mộ liều mạng bổ túc tri thức.
Những binh sĩ này rất tinh nhuệ nhưng Tô Mộ liếc sơ nhận ra ngay vấn đề.
- Chỉ khi nào thực chiến mới là lính già.
Tô Kính nói:
- Bọn họ không phải quá trẻ tuổi mà là rất non.
- Non?
- Ừm. đối với kẻ địch thì đám nhóc này tươi ngon dễ nuốt.
- Ca tính sao?
- Ta định sau ba năm sẽ tây tiến, ở biên quan bắc vực chúng ta có thể tìm nơi trú đóng, sư phụ có ảnh hưởng vùng đó. Kéo bốn vạn người đi biên quan bắc vực, từng doanh thay phiên nhau đi hoang dã tìm bộ lạc chiến đấu. Khi đó ta phỏng chừng sẽ có rất nhiều tà thuật sư xuất hiện, vừa đúng dịp luyện binh luôn.
Thấy Tô Mộ im lặng, Tô Kính nói tiếp:
- Không còn nhiều thời gian, ba năm có thể huấn luyện ra cái gì? Dù bỏ ra mười năm thì đám binh này binh cũng không được. Không thấy máu thì chỉ mãi là đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch. Nhân từ không cầm binh, muội đừng sợ hy sinh, không tôi luyện bằng thiết và huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2043325/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.