Chương trước
Chương sau
- Dẫn hắn đi trừ hỏa hạm nuôi đi, lúc nào ta muốn nghe thánh chỉ thì bảo hắn quay lại.

Tô Kính nói xong liền rời khỏi phi xà hạm.

Hắn không muốn đối kháng trực tiếp với nhiếp chính vương, cho nhiếp chính vương biết rõ tháiđoộ của mình là được. Hắn ở trên biển cách thành Ngọc Kinh càng ngày càng xa, cho dù nhiếp chính vương có thiên đại tài năng cũng không có khả năng tự mình tới lý luận với Nhiếp Vân được.

Hoàng đế còn đang bế quan, trên pháp luật hắn không thể rời khỏi thành Ngọc Kinh. Trừ phi hoàng đế xuất quan, một lần nữa chấp chính.

Tô Kính lúc này phát hiện, hoàng đế bảo Khương Dạ nhiếp chính thật sự là tính toán quá tốt. So sánh ra mình là khách từ địa cầu tới đây còn kém hoàng đế quá xa.

Khương Dạ nhiếp chính nhưng không thể khống chế quân đội trong tay, người lại không thể rời khỏi thành Ngọc Kinh, chẳng khác nào bị vị trí này hạn chế, căn bản không tạo ra nổi sóng gió gì.

Nếu hắn còn là vương gia tự do, chỉ sợ đã dẫn quân tây tiến giết tới trước mặt.

Hoàng đế và cửu đại gia tộc ăn ý vô cùng đáng sợ. Tô Kính bên này thành lập hạm đội, cửu đại gia tộc toàn bộ đều lựa chọn chia quân, kiến thiết hải quân. Nhiếp chính vương cũng không thể làm gì, cho nên mới tính toán lên người Tô Kính.

Hạm đội tây tiến, trên đường đi Tô Kính không nhìn thấy địch nhân, có ngũ hành đại pháo cho nên hạm đôi phía trước, cũng sẽ không tránh chiến, cũng không quan tâm bạo lộ vị trí, gặp được địch nhân ngoan cố đương nhiên trực tiếp tiêu diệt, gặp được đại đội nhân mã cứ oanh một pháo giải quyết tàu chiến chỉ huy hoặc là chiến hạm uy hiếp lớn nhất, sau đó lại xuất động công kích hạm.

Tuy hải quân của đế quốc không quá thành thục nhưng vũ khí phi thường thành thục, chiến tranh quá nhiều, tự nhiên cũng hình thành phương thức tác chiến tương đối hữu hiệu.

Tô Kính hiện chỉ đi theo phía sau hạm đội, một đường đi về phía trước, cũng không thấy hạm đội nào khác.

Các nước Nam Hải tuy không kém nhưng cũng không có chỉ huy thống nhất, ngược lại không bằng Đông Tần đế quốc, lực lượng đều tập trung trong tay cửu đại gia tộc và mười hai đạo cung, mỗi thế lực xuất ra lực lượng tương đương tổng lực của cả trăm nước Nam Hải.

Thời gian nhiều tháng trôi qua, Tô Kính cũng luyện chế tốt hai khẩu ngũ hành đại pháo cho mình, lại trang bị cho Tô Mộ sau đó xem xét tinh đồ, phát hiện thiếu chút nữa bỏ qua tọa độ. Hiện tại chuyển hướng phía nam có thể đi thẳng tới Võ Thánh đảo.

Nhiếp chính vương không có tiếp tục quấy rối, giống như sứ giả của hắn cho tới bây giờ vẫn không đi ra ngoài. Tô Kính kéo dài đã cho thấy tháiđoộ, nếu hắn lại phái sứ giả chính là bức bách, sẽ làm cửu đại gia tộc bắn ngược.

Trong thành Ngọc Kinh, Khương Dạ đứng trên tòa nhà cao nhất trong cung điện nhìn về Nam Cương, trên mặt mang theo giận dữ.

Hoàng huynh ah hoàng huynh, ngươi thật sự tính toán không bỏ sót. Cho dù là bế quan tu luyện cũng có thể nắm tất cả trong tay. Vốn cho rằng ngươi gả Vô Ưu cho Tô Kính là lựa chọn sai lầm, hiện tại xem ra đây là bẩy rập, ta lại giẫm vào trong đó.

Bởi vì quan hệ với Vô Ưu không hòa hợp, ta dĩ nhiên không có cảm tình gì với Tô Kính, thậm chí quên phụ thân hắn hiện tại quan trọng với đế quốc cỡ nào.

Tất cả của Tiêu Dao Hầu trên cơ bản không phải gia tộc cấp cho.

Hắn có địa vị hôm nay dựa vào hắn chém giết ra. Đương nhiên, lúc tuổi còn trẻ đã từng có nữ tử Yêu tộc thần bí giúp hắn, nếu không Tô Dương cũng không có khả năng quật khởi nhanh như vậy. Sau khi đạt tới Kim Đan, tốc độ tiến giai nhanh như bay, lại không thấy có dấu hiệu tích lũy chưa đủ.

Hoàng huynh ah hoàng huynh, ngươi gả Vô Ưu cho Tô Kính, Tiêu Dao Hầu tự nhiên sẽ không bởi vì ngươi lợi dụng mà sinh ra tâm phản bội, nhất định sẽ như cây đinh đâm vào trong quân đội, từ đó ta không có đường nào.

Mà bốn đại tinh nhuệ là cháu ruột của ta, ta đương nhiên cũng không thể thò tay.

Nhưng ngươi cho rằng không có quân đội thì ta không thể hành động sao?

Tô Kính cũng không phải Kim Đan, hắc, hắn chết vô cùng dễ dàng. Ta không dám động hắn nhưng không có nghĩa địch nhân không dám.

Nghĩ tới đây nhiếp chính vương Khương Dạ phất tay thả ra một đạo phù lục, phù lục này biến mất trong bóng tối, sau một khắc đã xuất hiện tại Mộ gia Thiên Lôi đài.

Bệnh Thiên Quân Mộ Dung vươn tay cầm phù lục, bàn tay vươn lên và cười lạnh.

Khương Dạ, đây là thị uy sao? Kim Đan bát trọng vĩnh viễn không sẽ hiểu Kim Đan cửu trọng là tồn tại đáng sợ cỡ nào. Nếu như không phải lực lượng của mình bị phong ấn chín thành, vừa rồi phản kích cũng làm ngươi trọng thương không dậy nổi.

Xem hắn nói cái gì cả.

Mộ Dung xem qua nội dung trong phù lục sau đó sắc mặt âm trầm bất định. Vậy mà bảo hắn nghĩ biện pháp giết Tô Kính?

Làm sao có thể, chính mình không sợ Tiêu Dao Hầu nhưng cả Mộ gia không chịu nổi lửa giận của Tiêu Dao Hầu. Vấn đề này không cần người trong thiên hạ tán thành hay không, chỉ cần Tiêu Dao Hầu biết rõ là mình giết Tô Kính, hơn nữa là bởi vì nhiếp chính vương làm, Tiêu Dao Hầu sẽ phát điên.

Nếu như Tô Kính không chịu thực hiện lời hứa, tự mình ra tay thì Tiêu Dao Hầu chỉ có thể tìm mình, sẽ không giận chó đánh mèo lên Mộ gia.

Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chính mình không có biện pháp rời khỏi Thiên lôi đài, không thể trực tiếp đối mặt Tiêu Dao Hầu, mặc dù Mộ gia cường giả nhiều nhưng Tiêu Dao Hầu làm ra chuyện gì đó tại Nam Cương thì hắn hiểu rõ sẽ là chuyện gì.

Những quỷ vật đáng sợ kia không thể hành âẩu bên ngoài Thần Châu nhưng có thể đi lại trong phạm vi Thần Châu, những nơi đi qua chó gà không tha.

Thật chọc giận Tiêu Dao Hầu, giết con của hắn xong, Tiêu Dao Hầu có thể đồ sát cả Quỳnh Châu đấy.

Nhiếp chính vương không biết những chuyện này, Bệnh Thiên Quân hắn biết rõ.

Tiêu Dao Hầu làm ra những vật kia là hoàng đế ngầm đồng ý. Chính mình cũng không ngu xuẩn tới mức như Khương Dạ, nghĩ tới đây Bệnh Thiên Quân Mộ Dung bóp một cái, phù lục bay đi thất bại, trực tiếp hóa thành tro tàn trong tay

hắn.

- Ah? Thậm chí ngay cả Bệnh Thiên Quân cũng không dám trêu chọc Tiêu Dao Hầu?

Thành Ngọc Kinh, nhiếp chính vương Khương Dạ phi thường ngoài ý muốn, Bệnh Thiên Quân dứt khoát đoạn tuyệt liên hệ với hắn, quá không bình thường. Bởi vì lúc trước Bệnh Thiên Quân phải chết, Mộ gia gặp phải một nan đề, hắn làm Kim Đan lão tổ lại đầu nâập đại lượng tài nguyên tu kiến Thiên Lôi đài.

Nếu Mộ Dung tu kiến Thiên Lôi đài, sẽ ảnh hưởng tới Mộ gia phát triển trong vài chục năm sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.