- Không sai. Đây vốn là đồ của đại ca. Đại ca chết, lại cho ta. Đáng tiếc ta không ra gì, khiến cho phụ thân rất thất vọng, lãng phí thứ này. Nhưng lại không tiện đòi về.
- Nếu đòi về, ngươi sẽ không sống được bao lâu, đúng không?
Tô Kính nhìn thấy được tóc của người thanh niên đang trắng bắt đầu chuyển thành màu đen. Đây thật sự là hiện tượng kỳ lạ. Tóc bạc biến thành đen, trái lại mạng không dài lâu.
- Đúng vậy. Ta còn sống được ba năm rưỡi. Không có thứ này, ta cũng có thể sinh ra đời sau.”
- Cầm được lên, thả xuống được. Ngươi vẫn tính là một nhân tài.
Tô Kính nói:
- Không bằng, đầu nhập vào ta đi.
- Đầu nhập vào ngươi? Cho dù ngươi trả lại Lục Vương Phương Ngọc cho ta, ta cũng không có cách nào khôi phục lại cảnh giới, cũng không có cách nào kéo dài sinh mạng. Nếu như có thể, phụ thân đã sớm đòi thứ này về.
- Ngươi lại có gì có thể mất nữa?
Tô Kính nói:
- Ở trên người ngươi, ta thấy được một hiếu chữ. Ta thành toàn cho ngươi. Ngươi làm việc cho ta. Ta thích người như ngươi.
- Ta còn tự tay giết huynh đệ của ta.
- Ta sẽ khiến cho ngươi quên chuyện này, như thế nào?
Lúc này tóc của Vinh nhị đã có phân nửa biến thành màu đen. Tốc độ chuyển hóa liên tục giảm xuống. Hắn vuốt ve mái tóc của mình, cúi đầu, đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tô Kính cũng không nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2042290/chuong-865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.