Không biết vì sao, tâm tình Tô Mộ của tốt hơn nhiều. Nhất là thời gian năm người ở cùng một chỗ nói chuyện với nhau, nàng cảm giác mình càng giống như là một nhân loại, mà không phải là bán yêu.
Lời nàng nói cũng dần dần nhiều hơn. Tuy rằng đều là chuyện liên quan tới xây dựng đội quân, thậm chí ngay cả vấn đề tu luyện cũng không liên quan đến. Điều này lại khiến cho nàng rất vui vẻ.
Đường Hà người này không tệ. Hắn biết Tô Mộ không có cảm giác đối với hắn, cũng không dây dưa, thậm chí không mượn cơ hội liên hợp chiến đấu để bồi dưỡng tình cảm gì cả.
Đường Hà cũng là người kiêu ngạo. Hắn ở trong đám người Đường gia thế hệ này, nói như thế nào cũng đứng trước mười. Nếu như không phải dòng chính quá nhiều, thứ hạng của hắn còn muốn sát đầu.
Đường Hà có thể có như ngày hôm nay, trên căn bản là dựa vào cố gắng của bản thân hắn mà có được. Mộ Ngân Mâu người này, bởi vì cũng có huyết thống Yêu tộc, chính nàng đối với Tô Mộ cũng có một loại cảm giác thân thiết lạ lùng.
Ở Mộ gia, bởi vì quan hệ với lão tổ Mộ Dung, không ai nhắc tới chuyện huyết mạch của nàng, nhưng có cảm giác ngăn cách, nhìn không thấy, cũng sờ không được, chỉ tồn tại ở trong lòng người.
Lần này, mọi người cahỵ trốn vẫn tính là vui vẻ. Vởi vì số lượng người hao tổn không nhiều lắm. Con cháu dẫn từ Đông Tần đến, trên cơ bản còn không có vùi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2042279/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.