Thu hồi độn quang, Tô Kính nhấc chân lướt qua một con đường rộng mười trượng. Trước mặt là một đại điện to lớn. Trước tượng phật có sa di gầy yếu ngồi đó, Tô Kính tiến đến, sa di quay lại tươi cười với Tô Kính
- Thí chủ tốt.
- Con lừa trọc tốt.
Tô Kính mỉm cười trả lời.
Sa di cũng không tức giận, nói với Tô Kính:
- Ngươi có thể tới nơi nà, tức là hữu duyên.
Tô Kính nhìn tiểu sa di, nhìn ra bộ dạng mười ba mười bốn tuổi của hắn, lại nhìn thấy trên trán hắn có ưu sầu không nói nên lời. Hắn ăn mặc tăng y màu xanh, trên cổ đeo phật châu, gương mặt trắng nõn, bộ dạng yếu ớt.
Trên người sa di không có tử khí, hắn cũng không có tức giận. Thời khắc sinh tử chính là cương thi. Trên người của hắn không có sát khí, càng không một chút phật tính.
- Thí chủ, trên người của ngươi có phật tính.
Sa di mở miệng nói.
- Nói nhảm.
- Tại sao là nói nhảm?
Sa di kinh ngạc nói.
- Phật tính là cái rắm gì? Mặt ai cũng giống nhau, mỗi người đều có nhưng cách dùng khác nhau mà thôi.
- Cách dùng khác nhau?
Sa di nhíu mày.
- Có người tinh khiết tự nhiên sẽ đi tán gái, có người dùng kiếm tiền. Nếu như ngươi khuyên ta dùng phật tính kiếm tiền thì bỏ đi, ta rất có tiền.
- Tuy rất thô bỉ nhưng ta có cảm giác có đạo lý mới mẻ, thí chủ...
- Chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2041267/chuong-1390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.