- Không phải như vậy, tiểu Vũ Trụ yếu hơn nữa, Tiên đế cũng không cách nào hủy diệt. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, chờ đợi lực lượng của chúng ta khôi phục, sau đó sẽ phát động xâm lấn, chiếm xuống từng vị diện một.
Bạch Hiền nói cũng có đạo lý, thế nhưng Tô Kính luôn nghĩ là lạ ở chỗ nào, lại không cách nào phản bác.
Bạch Hiền nói:
- Khế Ước Nhân, phiền phức là số lượng, thời đại kia của chúng ta, số lượng Khế Ước Nhân xuất hiện không nhiều lắm, chỉ mấy ức mà thôi, một Tiên đế phất tay một cái liền không còn. Có lẽ là ta phán đoán sai lầm, Khế Ước Nhân cường đại, ta chưa thấy qua. Dựa theo một số người miêu tả đến xem, lần kia trong Khế Ước Nhân bị tiêu diệt, mạnh nhất cũng bất quá là Thiên Tiên, đại đa số là vật hi sinh không có chút ý nghĩa nào.
Tô Kính kiên trì nghe Bạch Hiền giải thích vấn đề Vũ Trụ chiến tranh, hắn lần đầu tiên nghe nói, Vũ Trụ là không thể hủy diệt. Trước lúc này, hắn cho rằng Vũ Trụ cũng giống như vị diện, cũng là đồ vật có thể bị hủy diệt.
Vũ Trụ ý chí, xa xa cao hơn Thiên Địa pháp tắc, lời như vậy, cũng có thể lý giải.
Chỉ là Bạch Hiền đối với Khế Ước Nhân, một bộ không thèm để ý chút nào, Tô Kính có chút không quá lý giải. Khế Ước Nhân vô cùng vô tận, chỉ cần Thần linh kia bất tử, là có thể vĩnh viễn liên tục chế tạo ra phiền phức cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2040599/chuong-1720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.