Ba đảo địa ngục thì trú quân vốn không nhiều, là trạm trung chuyển quan trọng từ bên quốc gia Tà Thần đến đây, không thể nào điều binh qua. Bây giờ Cơ Vô Song chỉ có thể chờ từ quốc gia Tà Thần vận chuyển nhiều binh ngẫu đến hơn, đừng trông chờ vào quân đội tinh nhuệ.
Đặc biệt bên Đông Tần Tô Kính còn có một chút tinh nhuệ nhưng dùng để chấn nhiếp tám gia tộc lớn, nếu điều đi lỡ bị mâu thuẫn nội bộ thì làm sao?
Cơ Vô Song rất muốn nói chẳng phải còn có vương gia?
Nhưng Cơ Vô Song ngốc mấy cũng biết giao vận mệnh cho người khác là chuyện khốn nạn cỡ nào. Nếu có người nhằm vào Tô Kính vì ích lợi ở Đông Tần thì chắc chắn sẽ nghĩ ra cách đối phó Tiêu Dao Vương, ít nhất kiềm chế y.
Tô Kính muốn bảo vệ ích lợi của Đông Tần thật sự không thể điều binh ra ngoài.
Hơn nữa từ Đông Tần đến đây không mau bằng đi từ đảo Võ Thánh.
Sau khi Bạch Hữu bài bố xong hạm đội địch đã đến gần đảo, nỗ pháo tầm xa trên chiến hạm bắn mấy chục lần, cảm giác không được tốt thế là từ bỏ đánh từ xa, phái thuyền nhỏ đưa binh sĩ chậm rãi lên đảo.
Lục Nghị lắp đặt xong hết, đi tìm Bạch Hữu bảo:
- Ta cảm thấy kẻ địch tấn công hơi kỳ, chủ lực đối phó bên Phương Tỉnh đại nhân chỉ cần xoay người là có thể diệt đảo của chúng ta ngay, nhưng vì sao bọn họ không làm như vậy?
- Lạt mềm buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lien-bao-giam/2040453/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.