Chương trước
Chương sau
9.
Thiên Bảo năm thứ 10, Thọ Vương trắc phi không thể chịu đựng được, đã để lại bức thư ở trong cung rồi tự vẫn, cái chết bi thảm không thể nhận ra mặt mũi đã được hỏa táng ngay sau khi được đưa ra ngoài.”
Đó là những gì ta biết về nguyên nhân cái chết của Thọ Vương trắc phi, cụ thể hoàng thượng đã nói gì với Lý Mạo, Lý Mạo tin hay không tin, đối với ta mà nói, đã không có giá trị nữa, ta đã nói rất rõ ở trong bức thư tuyệt mệnh, ta không muốn ở bên chàng một chút nào nữa, thà rằng đem hết tro cốt rải khắp, còn hơn là chôn chung với chàng, hi vọng chàng có thể nghe hiểu lời ta, đừng làm phiền ta an nghỉ.
Thành Trường An được mạ vàng này, ngoài những đứa con của ta, ta đã không nợ ai nữa…
Hoàng thượng phái theo vệ binh hộ tống ta, hôm đó sau khi ta được bí mật xuất cung, thượng lộ bình an đến Hà Nam, trở về bên phụ thân, trở về ngôi nhà mà ta ngày nhớ đêm mong.
“Song Song trở về rồi sao…” Tay của phụ thân thật nhiều nếp nhăn, khi nhìn thấy ta từ trên xe ngựa xuống đôi mắt đã đỏ lên.
Ta vội vàng ôm lấy phụ thân, cảm nhận được sự già yếu của người, ta không thể chịu đựng được: “Con đã trở về rồi, cha, con sẽ không bao giờ đi nữa.”
“Được, được, cả nhà chúng ta đều được bình an, cũng xem như là có lời giải thích với mẹ của con.”
Ta khịt mũi, đem những chuyện xảy ra những năm gần đây, còn có nguyên nhân hoàng thượng thả ta về kể lại đại khái với phụ thân.
Phụ thân thở dài một tiếng, dùng bàn tay chai sạn lau đi nước mắt của ta, vỗ về vai của ta: “Thật tốt, Song Song nhà ta đã thoát khỏi gia đình Hoàng tộc ăn thịt người rồi.”
“Song Song của nhà ta vẫn bình an mà sống tiếp…”

Nhưng đáng tiếc, cuộc sống tự do và khát vọng thiên hạ chưa thành không có mâu thuẫn…
Một tháng sau khi trở về nhà, ta phát hiện ta lại mang một đứa con của Lý Mạo.
Hôm đó sau khi đại phu rời đi, ta đã nhốt mình trong phòng rất lâu, dẫu khi nhắm hay mở mắt đều là Lý Mạo đang giễu cợt ta.
Phụ thân sợ ta nghĩ không thông, cứ ở ngoài phòng coi giữ ta: “Song Song, đều hãy quên hết đi, con đã rời xa rồi, đứa con này sẽ không cướp đoạt đi bất kỳ tự do nào của con.”
“Con ngoan, đừng nghĩ nữa, đứa trẻ vô tội, nếu như trong lòng con không thể bước qua được rào cản, cha sẽ tìm một nơi giúp con nuôi lớn đứa trẻ.”
Ta ngồi trong phòng từ từ xoa dịu bụng của ta, nghĩ đến ba đứa con ở Thành Trường An, tình cảm là thứ phức tạp gì chứ, ta ghét cha của các con, nhưng lại khắc cốt ghi tâm đối với bọn chúng.”
Ta đem niềm nhớ thương ba đứa trẻ gửi gắm lên bụng của ta, sợ rằng đứa trẻ trong bụng sẽ như thế nào, sẽ liên lụy đến ba đứa trẻ ở phương xa.
Giày vò ta suốt 9 tháng, cùng với tiếng khóc chào đời của Kiệt Nhi, ta cảm thấy ta dường như đã buông bỏ được tất cả…
Từ đó về sau không còn Lý Mạo và những trái lệ chi trong cuộc đời của ta, ngoài mỗi ngày đều lạy phật tụng kinh cầu phúc cho ba đứa con của ta, ta không còn mối quan hệ gì với kinh thành đầy máu lạnh đó nữa.
Đến năm Thiên Bảo thứ 14, An Lộc Sơn làm phản…
Tuyết đầu mùa năm ấy vẫn chưa đến, ngọn lửa Trung Nguyên đã bay ngút trời những gì hắn ta hét lên là phe của quân Thanh, kẻ đã giết kẻ phản bội Dương Quốc Trung, nhưng ta biết rằng tất cả vàng và ngựa sắt đều là vì Quý Phi nương nương.

An Lộc Sơn thế mạnh áp đảo uy hiếp thành Trường An, phụ thân ta vừa khoác lên bộ giáp chiến đấu, vừa chống đỡ lại tấm thân già nua, ta nghe thấy tiếng kèn khắp nơi, tim quặn thắt như muốn chết đi.
Ta không biết những đứa con của ta có còn bình an, cũng không biết được ta và phụ thân ta có thể bảo toàn tính mạng ở cái thời thế loạn lạc này hay không, nếu như lúc đầu ta tố cáo An Lộc Sơn, ở lại bên cạnh Lý Mạo, thì những điều này sẽ không xảy ra phải không?
Phụ thân an ủi ta: “Con à, vận mệnh đất nước đã đến bước này, không phải con hay ta nói ít hay nhiều thì sẽ không bị ảnh hưởng.”
Ngày Hoàng thượng đem theo Lý Thị Hoàng tộc chạy trốn về phương Nam, ta cuối cùng cũng có được thông tin của những đứa trẻ.
Lúc đó vị tướng đi theo cho biết, Bình Nhi đã lớn đến ngực của đại nhân, cao như vậy, rồi giống như một tiểu đại nhân, còn biết chăm sóc các tiểu đệ tiểu muội, An Nhi và Thuận Nhi dung mạo đều giống ta, còn có Lý Mạo, hắn ra trận dẫn quân đi đánh giặc.
Ta ôm Kiệt Nhi đang ngủ say vào lòng, trong lòng khó hiểu có chút kỳ lạ: “Thọ Vương phi đâu.”
4 năm trước… cũng là năm mà ta giả chết, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vị tướng lĩnh đó biết được nhiều như vậy, ta làm sao cũng không thể nghĩ ra Thọ Vương phi giả đó rốt cuộc vì sao mà chết.
Ngày càng có nhiều việc nhiều thứ theo sau khi chiến tranh mở rộng, Lý Mạo ở chiến trường bị thương, Quý Phi nương nương bị giết chết ở Mã Ngôi Pha, Dương gia bị các tướng sĩ giết chết, Hoàng thượng truyền ngôi cho Thái tử, An Lộc Sơn phát điên.
Sau khi ta rời xa thành Trường An, lần đầu tiên bị những việc này làm cho ta áp lực đến nỗi mất ngủ.
Những hồi ức ở Thành Trường An, những mưu toan tính toán của người đời, trong một đêm, người chết thì chết, người bị thương thì bị thương, theo sự vỡ vụn của đất nước, rải rác khắp trần thế, ta đã từng rất muốn rời xa bọn họ như thế nào và chính lúc này ta lại cảm thấy cô đơn đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.