Bảo Thoa mượn cái quạt, nói cạnh cả hai bên 
Linh Quan vạch chữ "tường", làm ngây người ngoài cuộc 
Đại Ngọc từ hôm cãi nhau với Bảo Ngọc, trong bụng hối hận, nhưng không lẽ tự mình đến làm lành trước, vì thế ngày đêm buồn rầu, bâng khuâng như mất cái gì, Tử Quyên đoán biết tâm lý ấy, liền khuyên nhủ: 
- Việc hôm nọ là tự cô nóng nảy quá. Người khác không biết rõ tính nết cậu Bảo, chứ chúng ta lẽ nào lại cũng không biết hay sao? Chỉ vì viên ngọc, đến nỗi cãi nhau mấy lần rồi. 
Đại Ngọc gắt: 
- Thôi! Mày lại đến đây bới móc tội của ta hộ người à? Thế nào là ta nóng nảy? 
Tử Quyên cười nói: 
- Tự nhiên vô cớ, sao cô lại cắt cái dây đeo ngọc đỉ Thế chả phải lỗi cậu Bảo chỉ có ba phần, mà lỗi cô những bảy phần hay sao? Tôi xem ngày thường cậu ấy đối với cô rất tốt, chỉ vì cô khó tính thường vặn vẹo cậu ấy, nên đến nỗi vậy. 
Đại Ngọc muốn nói lại, chợt ngoài sân có tiếng gọi cửa, Tử Quyên lắng tai nghe, cười nói: 
- Thôi tiếng cậu Bảo rồi, chắc lại đến xin lỗi đấy. 
Đại Ngọc bảo không được mở cửa. Tử Quyên nói: 
- Cô lại không phải rồi. Trời nóng nực thế này, không mở cửa, để cậu ấy đứng bêu mãi ngoài nắng thì chịu thế nào được? 
Nói xong liền ra mở cửa, thì quả là Bảo Ngọc. Tử Quyên vừa mời vào vừa cười nói: 
- Tôi cứ tưởng là cậu không thèm đến nhà này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lau-mong/2941077/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.