Trong đêm đó, Cố Đông Ly đã suy nghĩ rất nhiều. Khoảnh khắc Huyết Vũ Bán Nguyệt ôm nàng trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ, Cố Đông Ly đã thao thức cả đêm. 
Nàng đột nhiên nhớ về ngày xa xưa. Rất lâu rất lâu về trước, ngày quân đội của Kinh Lạc Quốc tàn sát các tộc nhân của hắn. Hắn và nàng bị nhốt trong chiếc cũi lớn chờ áp giải về kinh thành. Gương mặt hắn lúc đó, là biểu cảm cả đời nàng không thể quên. 
Sững sờ có, đau khổ có, bất lực có, tuyệt vọng có. Trên gương mặt hắn là những cảm xúc quá đỗi hỗn loạn. 
Nàng vẫn còn nhớ như in đêm hôm đó, hắn cầm tay nàng bỏ trốn cùng những tộc nhân của mình. Chạy trốn trong đêm, hắn vừa chạy ra khỏi cửa thành đã nhìn thấy đầu phụ thân mình treo phía trên. Hắn yên lặng trân mắt nhìn. Hắn không khóc, nhưng biểu cảm trên gương mặt méo mó hơn cả lúc khóc. 
Vô Thương kéo lấy tay hắn giục hắn phải chạy nhanh. Hắn đột nhiên bật cười, quay gót bỏ chạy về phía thảo nguyên rộng lớn. 
Hắn bỏ lại thi thể của người thân hắn, bỏ lại lãnh địa của tộc nhân hắn, bỏ lại cả trái tim của hắn. Cố Đông Ly biết, Huyết Vũ Bán Nguyệt đã chết từ ngày đó. Hắn của bây giờ đã không phải là tiểu vương tử như lúc đầu. 
Nàng cùng hắn rong ruổi trên thảo nguyên, cứ nỗ lực chạy, sợ hãi chỉ cần dừng bước chân sẽ bị đuổi kịp. 
Những ngày tháng sau đó, Cố Đông Ly cũng không nhớ nỗi cả hai đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-lau-duong-chu/2719182/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.