Càng về đêm khí trời càng lạnh dần, ở trong mấy cái tửu điếm chật kín người, bọn họ xoa xoa tay uống bát rượu nóng làm ấm người, mấy cái đại hán mặt đỏ hây hây to nhỏ nói chuyện rôm rả. Vũ Phàm đi nhanh trên con đường đầy tuyết, lòng ngậm ngùi nhớ cố nhân. "Hứa Chu Tử, ... Tần Ngạo, ... Lăng Hàn, các ngươi có khỏe không?" Hắn vừa nghĩ ngợi vừa ngoái nhìn về Thanh Sơn, cảm giác trống trải nhanh chóng chiếm lấy tâm trí hắn. Quách lão thở ra một hơi, hơi nước phiêu phù trước mặt lão, nhìn Vũ Phàm đi ở đằng trước, lão lại thấy nhớ những ngày lão còn đang bước từng bước chập chững trên con đường tu tiên dài đằng đẵng này. Một đời này của lão, bi thương có, vui vẻ có, thống hận có, hào hùng có, đủ các loại cảm xúc và thăng trầm, bởi mới nói đời người mà. Nhất là một đời tu sĩ lại càng dài hơn, mỗi câu chuyện, mỗi con người ở bên trong đều chính là một hồi ký sự. Đột nhiên lão bỏ đi lớp chân khí hộ thể ở quanh người lão, cái lạnh nhanh chiếm xâm lấy cơ thể, lão xoa xoa đôi tay bỏ vội vào trong ống tay áo. - A ... lạnh thật! Mặt lão đỏ lên vì lạnh, nhưng lão lại cảm thấy thích thú kỳ lạ. Lão nở một nụ cười mộc mạc chân phương của một người từng trải, cái buốt giá này là lạ mà lại quen, quen quen mà lại lạ. - Ha ha ... lão bá ... lạnh thật! Vũ Phàm cũng bắt chước Quách lão, đôi môi hắn run cầm cập đập vào nhau, cả hai người một già một trẻ cứ vậy mà hưởng thụ cái lạnh của mùa đông nơi đất khách quê người này. Bọn họ đều hoài niệm cố sự, người ta nói tu tiên là cắt đứt đi hồng trần nhưng đối với bọn họ thì lại không phải như vậy, đạo mà bọn họ tu cũng không phải tuyệt tình đạo. Cơ thể của Quách lão có sự chuyển biến nhẹ, lão đã bắt đầu cảm nhận được một tia huyền cơ của cảnh giới tiếp theo. - Ha ha thì ra là vậy... gần ngay trước mắt, gần ngay trước mắt ha ha ... vậy mà lão già ta lại phí công đi tìm kiếm ở nơi chân trời góc bể a ... công tử, lần này quả thật lão hủ phải đa tạ công tử. Vũ Phàm khó hiểu nhìn sang chỗ lão, chỉ thấy đôi mắt của lập lòe tinh quang, khó có thể đoán được lão đang nghĩ gì. ... Bảy ngày sau, — QUẢNG CÁO — Bởi vì Quách lão và Hoa lão thân mang nhiệm vụ trên người không thể tùy tiện rời khỏi Trung Thổ nên lão bản tửu điếm dẫn Vũ Phàm đi tìm động thiên của Tửu Tôn giả. Pháp bảo phi hành của lão bản là một cái phi chu, được làm bằng ngọc thạch thượng hạng, tốc độ di chuyển nhanh vô vùng, ngày đi hai vạn dặm đường. Bọn họ đi một mạch không ngơi nghỉ hai ngày liền, cuối cùng cũng đến nơi. Nơi đây là một rặng núi hoang vu ở phía Tây Bắc. Vũ Phàm đảo mắt nhìn quanh một lượt, nơi đây cành lá xơ xác vì thời tiết khắc nghiệt, dường như chỗ này vừa trải qua một cơn bão tuyết lớn, khắp nơi một mảnh hoang tàn ngổn ngang.
Lão đầu dẫn hắn đi đến một cái sơn cốc nhỏ rồi đột ngột dừng lại, lão nói. - Có người khác ở đây! Vũ Phàm nhíu mày, hắn nói: - Tiểu bối sẽ vào bên trong, nếu hắn đã rời đi rồi, thì xem như chúng ta vô duyên với Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu, còn nếu như hắn chưa đi, tiểu bối sẽ lui ra ngoài. Lão nhíu mày. - Tại sao lại lui ra ngoài? Vũ Phàm cười nói: - Tiền bối giết hắn còn không phải dễ hơn tiểu bối sao! Lão phá lên cười một tràng sảng khoái. - Ha ha ... hảo, hảo tiểu tử! Được rồi, ngươi phải nhớ cẩn thận, ta sẽ ở bên ngoài cảnh giới cho ngươi. Vũ Phàm cẩn thận đi vào bên trong sơn cốc, vừa bước vào cốc khẩu, Vũ Phàm cảm tưởng như hắn vừa đi xuyên qua một lớp màng trong suốt ở đây. Quang cảnh ở bên trong sơn cốc hoàn toàn cách biệt so với bên ngoài, ngay cả nhiệt độ cũng ấm áp hơn hẳn. Trước mặt hắn là một cây cầu độc đạo dẫn đến lối vào của động thiên như mô tả của địa đồ. — QUẢNG CÁO — "Chu Võng Thúc Phược" Một trăm trượng xung quanh Vũ Phàm ngay lập tức bị hắn bao phủ bằng những sợi tơ thần thức nhỏ li ti, toàn bộ động tĩnh trong sơn cốc bây giờ đều nằm trong tay của Vũ Phàm. Hắn nhắm mắt lại, mọi thứ trong sơn cốc lập tức tái hiện ở bên trong không gian thần thức của Vũ Phàm, hắn cẩn thận quan sát một vòng, trên dưới, trái phải, ngang dọc đều xem cả. Hắn búng ngón tay mấy cái liền, bắt đầu bố trí cảnh giới và cạm bẫy ở xung quanh, chuẩn bị cho mình một con đường rút lui an toàn. Dẫu sao hắn bây giờ chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, đối phương có thể đã là Kim Đan kỳ, nếu như không chuẩn bị kỹ lưỡng người chịu thiệt thòi nhất định là hắn. Vũ Phàm lại hạ xuống mấy đạo phù văn cấm chế, bố trí một cái huyễn trận đơn giản ở phụ cận lối ra vào, làm xong xuôi hết thảy hắn mới tiến nhập vào động thiên. Hắn cực kỳ cảnh giác, đặt một nửa bước chân đạp vào tấm màn chắn nối liền giữa thế giới hiện tại với bí cảnh động thiên, hắn hít một hơi thật sâu, quyết đoán đi vào bên trong. Xoạt! Choang! Ám Hồn Kiếm đánh bạt cái phi châm màu bạc ra xa, Vũ Phàm hừ lạnh một cái. Dựa vào thủ đoạn cạm bẫy và lực đạo của phi châm, hắn phỏng đoán đối phương tu vi không cao, chỉ cỡ Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Vũ Phàm lúc này đã đeo mặt nạ bách quỷ, hắn tung mình di chuyển, cái bóng của hắn thoắt ẩn thoắt hiện trong mấy tán cây. Ngoại trừ cái cạm bẫy ở cửa là hắn không thể phát hiện và phòng bị ra, thì mấy cái cảnh giới và cạm bẫy mà tên kia lưu lại ở đây hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn cả. Càng đi sâu vào bên trong, mùi hương càng ngày càng đậm, cái mùi này làm người ta thấy lâng lâng sảng khoái kỳ lạ. "Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu độc hương!" Vũ Phàm liền chậm lại cước bộ lại lập tức huy động Thiên Độc Tằm tổ mẫu hấp thụ độc hương ở trong cơ thể của hắn, duy trì tinh thần ở trạng thái thanh tĩnh. Mắt thấy Thiên Độc Tằm tổ mẫu có thể giải quyết được độc hương này, hắn mới tiếp tục tiến vào bên trong. Ở bên trong, một thân ảnh nam tử trung niên dần dần xuất hiện trong mắt của Vũ Phàm. — QUẢNG CÁO — Hắn ta đi lảo đảo như say rượu, dường như là đã bị trúng độc của Quỳnh Hoa Tửu tổ mẫu. Vũ Phàm nhíu mày, rõ ràng trước mặt hắn là một tên tu sĩ, nhưng hắn lại không cảm nhận được khí tức sinh cơ nào phát ra từ hắn cả. "Quái lạ, chẳng lẽ hắn bị cổ trùng điều khiển?" Vũ Phàm nghĩ nghĩ, rồi thận trọng tiến đến trước từng bước một, sau khi hắn tiến thêm được hai mươi trượng, thì hắn đột nhiên cười gằn. "Còn có kẻ khác! ... Một cái âm thi?" Vũ Phàm lập tức trở nên ngưng trọng, hắn lục lọi ký ức lại một lần, nếu hắn đoán không sai thì đây chính là một cái âm thi, còn tên ở phía bên kia có lẽ là người của Âm Thi tông, một trong những tông môn tà ác nhất ở Thiên Huyền Đại Lục. Vũ Phàm hiện tại cũng chưa xác định là đối phương đã phát hiện ra hắn hay chưa, cho nên vẫn hết mực thu liễm, nấp ở bên này quan sát động tĩnh ở bên kia. Vũ Phàm cấp cấp tính toán một chút, có hai khả năng lớn mà buộc đối phương phải dừng lại ở nơi này, một là tên này không đủ lực để đi tiếp nên phải dừng lại nghĩ đối sách, hai là hắn vừa vào đây không lâu, rồi sau đó Vũ Phàm vào theo sau và tên kia đã phát hiện ra Vũ Phàm xâm nhập vào đây nên cố tình làm ra cái bẫy này để hạ sát hắn. Ám Hồn Kiếm lặng lẽ luồn ra xa chỗ Vũ Phàm đang đứng. Vũ Phàm đã quyết định tấn công trước, nhưng hắn không vội tấn công bản thể. Choang! Ám Hồn Kiếm va chạm với thanh đao trong tay của âm thi, rồi bật ngược trở lại. Tên đệ tử âm thi tông nở một nụ cười âm trầm. "Tên ngu xuẩn!" Hắn điều khiển âm thi truy theo Ám Hồn Kiếm mà đánh tới tấp, dường như muốn phá nát vũ khí của đối phương. Vũ Phàm cũng cười lạnh một cái. "Khặc khặc!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]