Chương trước
Chương sau
Nhậm Thiên Hành đến chỗ của nội môn quản sự phong, đưa tia thần hồn của Vũ Phàm vào một cái ngọc bài trắng rồi treo nó lên trên bảng đệ tử của trưởng lão trong nội môn.
Lão nói với quản sự ở đây:
- Nếu hắn xảy ra chuyện gì lập tức bẩm báo cho ta.
Tên quản sự ở đây cung kính đáp lời lão.
- Vâng thưa đại trưởng lão.
Dứt lời, thân hình lão lập tức biến mất, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh ở trong không trung.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi trong Thương Huyền tông, chúng đệ tử bên dưới được dịp bàn tán xôn xao, bọn họ đoán già đoán non rốt cuộc tên Khương Chính Hạo kia là ai mà lại có được thiên đại cơ duyên trở thành đệ tử của đại trưởng lão nội môn Thương Huyền tông.
Lại nói về Nhậm Thiên Hành, mặc dù lão chỉ mới 350 tuổi nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa kỳ đỉnh phong, chẳng những vậy, lão đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Độ Kiếp kỳ, cho nên bây giờ muốn tạo một cái thiện duyên để kết xuống thiện quả, hy vọng lúc lão độ kiếp, lôi kiếp cũng vì vậy mà giảm bớt.
Nhậm gia là một kiếm gia cổ lão ở ẩn trong Thương Huyền tông, bọn họ chuyên tâm tu luyện nên con cháu trong chi hệ không nhiều, Nhậm Thiên Hành được xem là nhị lão tổ của Nhậm gia, ngang hàng với lão có tổng cộng ba chi hệ chính, chi hệ của Nhậm Ngã Tiếu chủ tu kiếm khí, chi hệ của Nhậm Phi Phi chủ tu nhu kiếm, còn lão chủ tu cương kiếm.
Khác với Nhậm Ngã Tiếu và Nhậm Phi Phi, Nhậm Thiên Hành lại không có con cháu chi hệ nối dõi, đây cũng chính là một trong những điều lão tiếc nuối nhất, đến lúc chuẩn bị độ kiếp lão mới nhận ra điểm này, nhưng mà tính đi tính lại lão chuẩn bị hỏa hầu cho con cháu không đủ chỉ đành phải tìm kiếm đệ tử kế thừa y bát của mình.
Nếu như lão thành công đột phá Độ Kiếp kỳ lão khẳng định sẽ tìm một vị đạo lữ, sau đó sinh con đẻ cháu duy trì nhất mạch của lão, còn bây giờ lão cũng chỉ đành phó thác hy vọng lên người Vũ Phàm, bởi vì phát triển một chi hệ không phải là chuyện dễ dàng, nếu làm qua loa tất sẽ để lại hậu họa khôn lường, hơn nữa không phải ai sinh ra cũng có thiên phú với kiếm đạo.
Nhưng thật lòng mà nói, người của Nhậm gia thế hệ này, thậm chí cả đời trước, khó có ai vượt qua thiên phú kiếm đạo của Vũ Phàm.
Tin tức cũng nhanh chóng truyền đến tai các đại thế gia ở Trung Thổ thành, Triệu gia, Nhạc gia, Cổ gia, Gia Cát gia và Hàn gia nhanh chóng cho người ngừng lại hành động truy ngọn nguồn của Vũ Phàm, mấy lão cự đầu liền căn dặn con cháu bên dưới chi hệ nhất định phải tạo mối quan hệ với Vũ Phàm.
Đệ tử của một vị kiếm vương đời này không phải là chuyện đơn giản, nếu hắn kế thừa y bát của lão Nhậm Thiên Hành thành công nhất định sẽ trở thành kiếm vương đời tiếp theo.
Có sự ủng hộ của kiếm vương, chi hệ bọn họ sẽ có thế để quật khởi!
Triệu Lệ Dĩnh đọc xong tin tức trong ngọc giản liền hít một ngụm khí lạnh, nàng không ngờ Khương Chính Hạo còn có một thân phận khoa trương như vậy. — QUẢNG CÁO —
Lão tổ của Triệu gia uống ngụm trà buông lời khen ngợi Vũ Phàm:
- Hô, tên tiểu tử này thật thú vị! Dĩnh nhi, con phải chịu khó học hỏi hắn!

Triệu Lệ Dĩnh bĩu môi với nhị lão tổ, nhưng nói gì thì nói quả thật nàng phải công nhận hắn là người đa mưu túc trí, đọc xong tư liệu về hắn và xâu chuỗi mọi chuyện xung quanh hắn lại, nàng mới cảm thấy khiếp sợ.
Một thiếu niên nhỏ bé ở Thanh Sơn thành, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, liền trở thành khách khanh của Tào gia, rồi khách khanh của Triệu gia và cuối cùng là đệ tử của đại trưởng lão nội môn Thương Huyền tông.
Kết hợp cả ba thân phận này lại, bây giờ ở Trung Thổ thành ai dám đắc tội với hắn đây, giết đệ tử của Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành ư? Lão còn chưa kịp ra tay trả thù cho đệ tử, thì Triệu gia và Tào gia nhất định sẽ mượn chuyện này mà tranh công trước mặt lão.
- Truyền xuống bên dưới, lập tức ngừng lại việc điều tra ngọn nguồn của Khương Chính Hạo!
Giọng của lão ầm ầm vang vọng trong biệt viện làm Triệu Lệ Dĩnh có chút khó hiểu. Thấy nàng nhăn nhó lão cười cười rồi nói:
- Ha ha ... Kiếm Vương đã công nhận thân phận Khương Chính Hạo của hắn, con tra ngọn nguồn của hắn có ích gì nữa chứ ?
Triệu Lệ Dĩnh đột nhiên bừng tỉnh, nàng nói:
- Đa tạ lão tổ chỉ điểm!
Nhưng nàng vẫn chỉ hiểu được mặt chữ mà lão nói, cái lão e sợ chính là chọc giận vị kiếm vương kia, đột nhiên tra xét thân phận đệ tử của người khác đến tận gốc rễ, khi mà người ta đã cố tình che giấu đi chính là đại kỵ.
Nhậm gia cũng không phải dễ chọc, trên Nhậm Thiên Hành còn một vị kiếm thánh tọa trấn, Triệu gia đối đầu với lão, chính là tự lấy đá đập chân mình.
Ở Trịnh Châu thành, lão tổ Tào Thái An ngồi xuống cái ghế bành, ngón tay nhịp nhịp gõ lên bàn trà, cái gáy của con hổ này quá lớn, lão bây giờ cũng không nắm nổi nữa.
Đầu lão tứa mồ hôi, tên họ Khương này chỉ có thể kết giao, không thể kết thù, lão cứ tưởng mình nắm được thêm một quân cờ trong đại kế của mình, nào ngờ lão lại là con cờ trong đại kế của hắn.
- Ha ha ... — QUẢNG CÁO —
Lão cười lớn một tràng, đã lâu lắm rồi lão mới cảm nhận được cái không khí đấu trí kích thích như vậy.
Vũ Phàm trở về phủ của mình, hắn dừng lại ở đại môn một chút, cái bảng hiệu cũ đã bị người ta dỡ đi, thay vào đó là hai chữ "Khương Phủ"
"Hô, gừng càng già càng cay!" Vũ Phàm cảm khái nói một câu.
Quách quản gia đã thay mặt lão tổ Tào gia đổi tên của phủ, xem như là đại lễ của Tào gia tặng cho Vũ Phàm, kết xuống một cái ân tình. Quách lão tin tưởng lão tổ Tào gia nhất định sẽ hiểu được dụng ý của lão.

Quách lão nói:
- Công tử, chúc mừng người!
Vũ Phàm vẫn giữ lễ với lão:
- Đa tạ lão bá!
Nói rồi hắn thong dong bước về phía nội viện.
Không kiêu căng, không xiểm nịnh, biết tiến biết thoái, là những gì lão nghĩ về Vũ Phàm, ở cái tuổi của lão, nhìn người rất chuẩn!
Tiếu Ngưng Nhi thấy Vũ Phàm liền lao đến sà vào lòng hắn, chuyện của hắn nàng đã nghe Quách quản gia nói qua.
- Chúc mừng huynh, hi hi ...
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói với nàng:
- Một năm qua muội đã vất vả rồi!
Năm ngày tiếp theo, Vũ Phàm liên tục căng mình ra đón tiếp các đại thế lực ở Trung Thổ thành đến bái phỏng kết giao, chủ yếu là con cháu thế hệ đời này, dù có nhiều kẻ bằng mặt không bằng lòng nhưng bọn họ vẫn phải đến kết giao với hắn theo lời dặn dò của trưởng bối. — QUẢNG CÁO —
Nhất là Nhạc Thanh Phong, trong lòng vô cùng khó chịu, mấy ngày trước đối phương còn đang ở vị trí thấp hơn hắn, ấy vậy mà giờ đang lại ngồi ngang hàng của hắn, làm hắn có chút khó chịu.
Nhưng tên này tâm tư cũng không phải hạng tầm thường, vậy mà vô sỉ vô cùng, coi như không hề có chuyện vả mặt nhau ở trong Ma Thú Sơn Mạch, hòa hòa khí khí đến bái phỏng Vũ Phàm.
Thậm chí hắn còn nói vị lão giả mặc hắc bào đến xin lỗi Vũ Phàm một tiếng, cấp cho Vũ Phàm một cái mặt mũi thật lớn ở Trung Thổ thành.
Trên đường trở về Nhạc Thanh Phong nói:
- Lão bá, thiên tài thường chết yểu, hôm nay đành phải để lão bá ủy khuất một chút!
Nhạc Thanh Phong trong lòng cười lạnh, hắn cố tình đẩy thù hận của lão với Vũ Phàm lên cao, đồng thời ẩn ý nói một câu này, để lão sinh ra sát niệm với Vũ Phàm, nếu như lão có giết chết đối phương, cũng không có liên quan gì hắn nha.
Cùng lắm Nhạc gia chặt đầu lão bồi tội với Kiếm Vương là xong, dẫu sao Nhạc gia cũng không đến mức thiếu nhân thủ đến nỗi phải nâng niu lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.