Chương trước
Chương sau
Hai người bọn họ trao đổi thêm một lát thì lão tổ Tào gia dẫn theo Tào An rời đi, lão nói với Tào An:
- Nếu có thể, ngươi hãy làm thân với Lâm Thu Hà một chút.
Lão có ý muốn tác hợp hai người thành một đôi, nếu Tào An lấy được đệ tử của trung giai Luyện Đan Sư lục phẩm Nam Cung Uyển làm thê tử thì Tào gia chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Còn về phía hai người Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi trước mắt lão sẽ sử dụng phương pháp lạt mềm buộc chặt, từ từ trói buộc họ vào chung một chỗ với Tào gia.
Trong thế hệ con cháu này của Tào gia, lão chỉ ưng ý mỗi Tào An, tuy nhiên hắn thiên phú tu luyện lại không tốt nên lão phải lao tâm khổ tứ như vậy.
Nhưng được cái Tào An rất nhạy bén trong kinh doanh sinh ý và tính khí cũng rất tốt nên rất dễ mời chào cao thủ về dưới trướng làm việc cho hắn.
Đây cũng là một trong những tố chất cần có của một vị gia chủ đứng đầu một đại thế gia.
Tào An sau khi cùng lão tổ diện kiến Nam Cung Uyển đại sư xong, liền chạy sang chỗ Vũ Phàm, dù gì hắn cũng có thiện cảm rất tốt với hai người Vũ Phàm và Ngưng Nhi, nhất là Vũ Phàm luôn mang lại cho hắn cảm giác gần gũi dễ chịu, hơn nữa Vũ Phàm lại rất có cốt khí không xiểm nịnh mà cũng không kiêu ngạo tự mãn.
Tào An xưa nay vẫn luôn tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, hắn đi nhanh về phía biệt viện của Vũ Phàm trong khu tiếp đãi thượng khách, nét mặt vô cùng vui vẻ.
Ba người Tào An, Vũ Phàm và Ngưng Nhi đàm luận đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, mà nhờ vậy, thông qua nói chuyện hồi lâu với Tào An, Vũ Phàm cũng dần dần nắm được cục diện ở Trịnh Châu thành.
— QUẢNG CÁO —
Khác với Tào gia và Cao gia là hai gia tộc thiên về kinh doanh sinh ý, Tề gia lại là gia tộc luyện chế phù lục nổi tiếng ở khu vực này, ngay cả các thế lực ở Trung Thổ cũng thường xuyên lui tới Tề gia để giao dịch, cho nên bọn họ cũng rất cao ngạo.
Cho nên họ mới có thái độ thờ ơ với Vũ Phàm là như vậy, bởi bọn họ có thế mạnh riêng của mình.

Mặt khác, bình thường Tề gia hành động cũng rất kín kẽ, thường hiếm khi hiển lộ phong mang ra ngoài như Cao gia và Tào gia, con cháu trong nhà bọn họ cũng như vậy, một bộ thần thần bí bí.
Vũ Phàm nghe vậy cũng không để ý đến Tề gia quá nhiều nữa, bởi vì đối với bọn họ hắn không có bao nhiêu giá trị, vì vậy cho dù hắn muốn thì cũng rất khó tạo mối quan hệ với bọn họ, tạm thời hắn sẽ tập trung vào bồi dưỡng mối quan hệ với Tào gia và Cao gia trước.
Bọn họ nói chuyện được hơn một canh giờ thì mới ngừng lại, Tào An xin phép cáo lui không quấy rầy Vũ Phàm nghỉ ngơi nữa, bọn họ hẹn gặp lại nhau trong buổi yến tiệc ngày mai.
Sau chuyện của lão đầu, Vũ Phàm luôn chú ý nghe ngóng về công pháp che giấu nội thể tránh để bị người khác thăm dò phát hiện ra bí mật của mình.
Tuy nhiên công pháp này cũng khá hiếm thấy, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có thông tin gì, nên hắn đành phải tiếp tục chờ đợi.
Ngồi ở trên bồ đoàn, Vũ Phàm dùng thần thức quan sát nội thể, phần xương cốt và huyết nhục ở ngực trái của hắn đã hoàn toàn được tân sinh bởi công pháp Độc Thể Quyết cho nên bây giờ ảnh hưởng của Độc Tâm Chủng không còn quá nguy hiểm như lúc trước nữa.
Phù văn màu tím nhạt không ngừng hấp thụ độc tố để tôi thể, còn phù văn màu hoàng kim lại không ngừng chữ trị cho thân thể, cứ như vậy tuần hoàn phá rồi lại lập, dần dà xương cốt của hắn trở nên vô cùng cứng cáp.
Duy chỉ có một điều làm Vũ Phàm khá băn khoăn đó chính là chân khí của hắn bây giờ không có thuộc tính và lực công kích cho nên sát thương của hắn giảm đi rõ rệt, may mắn có độc tố hỗ trợ bù đắp lại phần lớn thiếu sót này. — QUẢNG CÁO —
Vấn đề bây giờ mà hắn phải đau đầu suy nghĩ là liệu khi hắn tản công tái tu luyện lại công pháp khác mà không có ai hỗ trợ thì hắn có trụ được với Độc Tâm Chủng hay không, nếu như không cẩn thận hắn sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Càng nghĩ Vũ Phàm hắn càng cảm thấy hận lão đầu kia, nhưng nhờ lão mà hắn cũng ngộ ra được nhiều điều. Nói đoạn, Vũ Phàm nhìn lại túi thơm của Tiểu Nhã trong túi trữ vật rồi nở một nụ cười tà đạo, hắn sẽ bắt lão trả giá thật đắt cho việc này.
Trải qua trui rèn, Kiếm Thai của Vô Tận Kiếm Vực bây giờ đã chân thực hơn lúc trước một chút, khí tức cũng đã mạnh hơn một bậc, xung quanh kiếm thai còn có độc vụ phiêu đãng, đây là cái kinh hỉ mà hắn không ngờ tới.
Theo Vũ Phàm suy đoán có lẽ là do chân khí của hắn không có thuộc tính, lại ôn hòa dễ chịu nên rất dễ để tiếp nhận các dị thuộc tính khác như độc tố, thú hỏa, v.v... nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức suy đoán mà thôi.
Sau yến tiệc của Tào Gia, Vũ Phàm dự định sẽ tranh thủ sắp xếp thời gian để luyện hóa thú hỏa của Liệt Diệm Sư Thứu, nếu quả thực là như hắn suy đoán, thì cái công pháp này tính ra cũng không tệ, bởi hắn cũng đã có biện pháp xử lý vấn đề lực sát thương và vô thuộc tính của nó.

Mặt khác, tốc độ hấp thụ dược lực và khả năng tích lũy chân khí ở đan điền của cái công pháp lô đỉnh này vô cùng tốt, giúp hắn tinh tiến tu vi nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng Vũ Phàm cũng không dám khinh suất, liên tục diễn luyện Trường Sinh Công mà Khương lão nhân truyền cho hắn để củng cố căn cơ vững chắc.
Nhờ vậy mà những tổn hại bên trong cơ thể do tu luyện Độc Thể Quyết gây ra hoàn toàn bị hắn hóa giải triệt đệ bằng Trường Sinh Công, lần này coi như hóa nguy thành an, vô tình đạt được cơ duyên trong hung hiểm.
Độc Thể Quyết chỉ xếp hạng Nhân giai tinh phẩm là bởi vì những tổn hại mà nó gây ra cho cơ thể của tu sĩ, nếu có thể giải quyết được vấn đề này, phẩm cấp của nó ít nhất cũng phải là Địa giai trung phẩm, mà vừa vặn Vũ Phàm có Trường Sinh Công bù đắp thiếu sót này.
Vũ Phàm thu công đứng dậy rồi bắt đầu diễn luyện Trường Sinh Công, hơi thở của hắn dần trở nên đều đặn, chân khí của hắn vốn dĩ đã ôn hòa nên khi phối hợp với công pháp này liền mang lại hiệu quả vô cùng tốt, cứ theo cái đà này hắn sớm sẽ đạt đến cảnh giới thứ nhất của Độc Thể Quyết, Bách Độc Bất Xâm.
— QUẢNG CÁO —
Ngày đó trước khi tiến về Trung Thổ thành, hắn đã suy tính kỹ lưỡng, ở Trung Thổ hắn tuyệt đối thân cô thế cô vì vậy việc cấp bách trước mắt là phải tìm kiếm cho bản thân một cái chỗ dựa, tiếp đến là phải xây dựng thế lực riêng cho mình.
Nhưng để làm được chuyện này cần phải có thời gian tương đối dài, thậm chí có thể mất mấy vài chục năm thời gian.
Mà quan trọng nhất là hắn phải có một thân bản sự không tồi mới có thể thực hiện được những điều này, đó cũng chính là lý do vì sao hắn lại ra sức thể hiện ở Trịnh Châu thành này, chính là đánh chủ ý lên đám thế gia ở đây.
Đến bây giờ, xem như bước đầu đã thành công, chỉ cần hắn xử lý khéo léo đứng ở giữa hai nhà Cao gia và Tào gia là hoàn hảo, nhưng đây cũng có thể là con dao hai lưỡi, nên Vũ Phàm cũng liên tục dò xét thái độ của cả hai bên để điều chỉnh kế hoạch của mình cho phù hợp.
Từ từ biến nơi đây trở thành sân sau của hắn, làm trợ lực cho hắn hành sự ở Trung Thổ thành, bởi vì hắn đã suy tính đến chuyện ở đó.
Nhưng mà mọi việc không ngờ lại thuận lợi hơn hắn dự tính rất nhiều, thân thế hắn sẽ trở nên minh bạch hơn một chút nhờ có Cao gia và Tào gia ở đây.
Trung Thổ thành hiển nhiên là nơi nước sâu không thấy đáy, nếu hắn không có một cái "thân phận" đặc biệt ở Trịnh Châu thành, thì sau này rất khó để tiến hành các bước tiếp theo ở Trung Thổ thành.
Chỉ là hắn cũng không chắc là mình đã tính đủ các biến số hay chưa, vì hắn cảm thấy mấy lão đầu ở đây đều không đơn giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.