Trịnh Châu thành chiếm cứ một vùng rộng lớn ước chừng một trăm dặm vuông ở phía Đông Bắc của Trung Thổ, vốn là một cái thành trì cỡ trung được bảo hộ bởi Thương Huyền tông. Bên trong thành có ba gia tộc lớn ngự trị, đứng đầu là Tào gia, đứng thứ hai là Tề gia và cuối cùng là Cao gia. Nhưng xét về tổng thể, Tào gia vượt trội hơn hẳn so với hai gia tộc còn lại, bởi vì có lão tổ Tào Thái An toạ trấn, thực lực và tu vi hoàn toàn siêu việt hai lão tổ của Tề gia và Cao gia. Cũng có lời đồn rằng Tào Thái An lão nhân đã đặt nửa bước chân vào cảnh giới Đại Thừa kỳ, cho nên hai nhà còn lại hành động cũng rất có chừng mực. Tiết trời chiều cuối thu se se lạnh, cả Trịnh Châu thành bị mặt trời nhuộm một màu hoàng kim óng ánh, từng tia sáng xen qua kẽ lá chiếu lên mặt đường lát đá hoa cương trông thật đẹp mắt. Ở bên ngoài cổng thành, người dân và tu sĩ tràn về càng lúc càng đông, dòng người tấp nập hối hả chen chân nhau tranh thủ vào trong thành nghỉ ngơi qua đêm. Xa xa ở trong rừng rậm, một cỗ xe ngựa xa hoa nhanh chóng chạy về phía Nam môn Trịnh Châu thành, trên đầu có cờ hiệu của Tề gia, binh sĩ gác thành vừa thấy xe ngựa trong tầm mắt liền lớn giọng nói. - Mau tránh ra, mau tránh ra! Đám binh sĩ lấy trường thương gạt đám thường dân và tu sĩ qua một bên, nhanh chóng dẹp đường cho xe ngựa ở đằng xa tiến vào. Đi trước xe ngựa còn có tám tên hộ vệ cưỡi ngựa phi nước đại vô cùng hung hãn, miệng không ngừng lớn tiếng nói: - Tránh ra! Tránh ra! Xe ngựa chạy ầm ầm vào thành không kiêng nể ai cả, cứ vậy mà phi nước đại giữa phố xá đông người, làm dân chúng và tu sĩ ở đây phải dạt vào sát hai bên đường. Đám hộ vệ còn mạnh tay lấy roi ngựa quất loạn ở hai bên đường, có lão nhân không kịp tránh bị hộ vệ Tề gia quất trúng, té ngã sóng soài trên mặt đất. Tiếu Ngưng Nhi thấy vậy vội tiến tới đỡ lão đứng dậy, nàng ân cần hỏi han lão: - Lão bá, người không sao chứ? - Đa tạ tiểu cô nương, lão già ta không sao, ôi cái lưng của ta! Lão già lọ mọ lấy tay đấm đấm cái lưng, đoạn lão cầm tay của Tiếu Ngưng Nhi rồi nói: - Tiểu cô nương, cô ngươi là người tốt a! - Ân, lão bá người nên cẩn thận một chút. - Đa tạ tiểu cô nương. Nói rồi lão len lỏi vào dòng người đông đúc trên phố, phút chốc hoàn toàn biến mất khỏi thần thức của hai người Vũ Phàm và Tiếu Ngưng Nhi. Vũ Phàm lúc nãy có để ý thấy trên người lão dường như không có vết roi ngựa đánh trúng, nhưng mà theo hắn quan sát lực đạo của tên hộ vệ kia cũng không hề nhỏ, hắn khẽ nhíu mày, "thật kỳ lạ!", bất quá hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này, dù sao bọn họ cũng chỉ là vô tình gặp nhau ở trên đường mà thôi. Lão giả đứng ở trên mái nhà quan sát xuống dưới, lão lẩm bẩm: - Tề gia ... — QUẢNG CÁO — Lão vừa xoay người về bên trái, thân ảnh lão đã hoàn toàn tiêu tán, không để lại một giấu vết gì, vô cùng quỷ dị. Vũ Phàm dẫn Ngưng Nhi đến một cây cầu nhỏ bắc qua con sông chảy xuyên qua Trịnh Châu thành, dòng sông êm đềm phản chiếu lại tia nắng hoàng hôn trông vô cùng đẹp mắt, sóng cứ nhè nhẹ lăn tăn từng gợn nhỏ theo gió. Lâu lâu lại có mấy con cá chép bạo gan ngoi lên mặt nước đớp đớp mấy con bọ kêu lên mấy tiếng bì bõm vui tai. Dọc hai bên bờ, đám trẻ con nô đùa ầm ĩ một góc phố, chốc chốc lại có mấy lão nương chạy ra trông chừng đám trẻ. - Này, a Tử, các con chạy sát vào đây, khéo ngã xuống sông bây giờ! - Ha ha, mẫu thân đừng lo ... Vũ Phàm và Ngưng Nhi dừng lại ở giữa cầu an yên ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, gió thổi nhè nhẹ làm tóc của Ngưng Nhi phiêu diêu bay trong gió, bóng lưng của nàng thướt tha kiều diễm lại phối với khung cảnh nơi đây họa nên bức tranh say đắm lòng người, làm cho mấy tên nam nhân đi qua đây phải ngoái đầu nhìn lại mấy lần.
Cao Chí Viễn ngồi ở hồng lâu đối diện, khẽ thở dài luyến tiếc một câu. - Ài, chỉ tiếc là dung mạo của nàng lại không có mấy phần sắc sảo, nếu không quả thật nàng xứng danh bốn chữ tuyệt sắc giai nhân a! Hắn nói như vậy là bởi vì Tiếu Ngưng Nhi hiện giờ đang cải trang, cho nên dung nhan chỉ dừng lại ở mức bình thường có phần ưa nhìn một chút mà thôi. Mặt trời từ từ khuất dạng, khắp phố đèn lồng rực rỡ sắc đỏ thay cho mặt trời chiếu sáng Trịnh Châu thành, con phố lập tức trở nên lung linh huyền ảo. - Oa, thật đẹp! Ngưng Nhi nép người lại gần Vũ Phàm, đôi mắt đen tuyền của nàng nhìn về phía trước lặng lẽ cảm thụ giây phút thư thả này của hai người. Vũ Phàm ôm lấy bờ eo của Ngưng Nhi, hắn nhỏ giọng nói: - Nào theo ta, ta sẽ đãi muội một bữa thịnh soạn ở hồng lâu kia. Nói rồi hắn dẫn nàng đi về phía hồng lâu đối diện. Hồng lâu này ở Trịnh Châu không tính là lớn nhưng lại rất nổi tiếng với Trịnh Châu Hoa Tửu, thứ mà mỗi năm chỉ bán một dịp cuối thu đầu đông, loại tửu trứ danh ở vùng này. Vũ Phàm và Ngưng Nhi chọn một phòng thượng hạng để đối ẩm, hắn cho gọi toàn bộ món ngon nhất ở nơi này kèm với một vò Trịnh Châu Hoa Tửu để thưởng thức. Khi tiểu nhị và hầu nữ ở đây bày biện xong, Vũ Phàm liền thấy có chỗ không đúng, hắn thấp giọng hỏi tiểu nhị: - Xin lỗi, hình như có chút nhầm lẫn, ta chỉ gọi một vò Trịnh Châu Hoa Tửu! Tên tiểu nhị phục vụ phòng này liền nói: - Thưa công tử, là Cao công tử nhờ tiểu nhân mang qua đây mời công tử! Nghe thấy vậy Vũ Phàm đưa mắt nhìn sang phòng thượng hạng ở phía lầu đối diện, chỉ thấy tên họ Cao giơ lên bát rượu mời hắn. Vũ Phàm thấy vậy cũng nâng bát rượu mình lên mời hắn, đoạn hai người cùng nâng bát, một hơi uống cạn. — QUẢNG CÁO — Vũ Phàm nói với tiểu nhị: - Ngươi thay ta mang cho Cao công tử một vò Trịnh Châu Hoa Tửu và chuyển lời đa tạ của ta cho Cao công tử. Tên tiểu nhị cúi đầu hỏi lại: - Tiểu nhân mạo phạm, xin hỏi đại danh của công tử! - Cứ nói ta họ Khương là được. - Vâng thưa Khương công tử. Nói rồi tên tiểu nhị vội vội vàng vàng lui ra ngoài, nhanh chân sang bên kia thông tri cho Cao Chí Viễn. - Thì ra là Khương công tử, được rồi, ngươi thay ta cảm tạ hắn! Cao Chí Viễn nghe tên tiểu nhị nói vậy, liền trầm ngầm trong chốc lát, cái chữ Khương này hình như hắn thấy quen quen. Đột nhiên hắn à lên một tiếng. - Chẳng lẽ là hắn? Chiều nay, tin tức một vị trung giai Luyện Đan Sư nhất phẩm họ Khương luyện chế được bảy thành dược lực Luyện Khí Đan đã bị tình báo của ba gia tộc nắm tới tay, cũng không rõ là làm cách nào bọn họ tra ra được chuyện này. "Nếu vậy thì ta phải tranh thủ kết giao một phen!", nghĩ vậy, Cao Chí Viễn liền đứng dậy đích thân đi sang chỗ của Vũ Phàm, đây là cơ hội của hắn, nếu như đối phương không phải là người hắn đang nghĩ đến thì cũng không có mất mát gì. Ở bên ngoài phòng của Vũ Phàm, tên tiểu nhị hô lớn:
- Cao công tử cầu kiến! Vũ Phàm khẽ nhìn Ngưng Nhi muốn hỏi ý nàng, thấy nàng nhu thuận gật đầu, hắn liền nói: - Cho vào! Cao Chí Viễn vừa bước vào bên trong đã chắp hai tay nói lớn với Vũ Phàm. - Tại hạ Cao Chí Viễn hân hạnh được gặp Khương huynh. Vũ Phàm cũng đứng dậy đáp lễ hắn: - Tại hạ Khương Chính Hạo hân hạnh được gặp Cao huynh, không biết là trước đây chúng ta có từng gặp qua nhau? Cao Chí Viễn cười lớn rồi nói: - Ha ha, nói ra xin Khương huynh đừng chê cười, ban chiều ta thấy huynh và vị tiểu thư đây ngắm nhìn hoàng hôn trên cầu Ô Thước, nhân cảnh như mực họa nên có chút để ý, lại vô tình gặp nhau ở đây liền cố ý làm quen. — QUẢNG CÁO — Cao Chí Viễn không hổ danh là con nhà quyền quý, lời lẽ cũng vô cùng sắc sảo nhanh chóng tạo hảo cảm với Vũ Phàm. - À, thì ra là vậy, mời Cao huynh! Vũ Phàm đưa tay mời tên họ Cao vào ngồi cùng bàn, chỗ ngồi vừa vặn bên cạnh hắn. Cao Chí Viễn tò mò hỏi: - Thứ cho ta mạo phạm, xin mạo muội hỏi quý danh của tiểu thư là gì? Tiếu Ngưng Nhi nhẹ giọng đáp: - Tiểu muội gọi là Nhược Thanh Thanh, là thanh mai trúc mã của Khương huynh! - Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tại hạ thấy hai người quả thực rất là đẹp đôi, cơ mà ta thấy hình như hai người vừa mới đến đây, đúng chứ? Cao Chí Viễn thuận miệng hỏi dò Vũ Phàm, mặc dù dung mạo Ngưng Nhi nhìn không mấy sắc sảo, nhưng đôi mắt của nàng cứ hút hồn hắn, dù hắn đã cố ý giữ phép nhưng không thể nào cưỡng lại trộm nhìn nàng mấy cái. - Không giấu gì Cao huynh, chúng ta quả thực vừa đến đây được hai ngày. Nào mời Cao huynh! Nghe Vũ Phàm nói vậy, hắn liền chắc nịch Vũ Phàm là người trong tình báo nhắc tới, hắn nâng bát uống cạn với Vũ Phàm, đoạn khà nhẹ một tiếng rồi nói: - Nếu Khương huynh không chê, Cao mỗ xin làm người dẫn đường cho Khương huynh ở Trịnh Châu thành này. Vũ Phàm vui vẻ nói: - Chuyện này quả thực không đến mức làm phiền Cao huynh đâu a! Cao Chí Viễn xua tay nói: - Không phiền, không phiền! Huynh mới đến đây có nhiều chỗ chưa quen, ta lại là người lớn lên ở đây đối với chỗ này vô cùng quen thuộc, gặp được nhau cũng gọi là hữu duyên, nên Cao mỗ muốn đưa huynh thăm thú một phen. Vũ Phàm thâm thúy nhìn tên họ Cao trước mặt, đối phương tiếp cận mình hẳn là có mục đích gì đó, nhưng hiện tại cứ làm quen với hắn trước đã, có mối quan hệ với đám công tử ở đây sau này cũng dễ hành sự hơn, không biết chừng sau này lại có chỗ dùng đến. - Vậy thì ta đành làm phiền Cao huynh một hai hôm! - Tuyệt, nào mời Khương huynh. Hai người say sưa đàm tiếu một hồi rồi mới từ biệt nhau. Trên đường trở về Cao Chí Viễn nói với thủ hạ. - Để ý hành tung của bọn họ, nhưng phải nhớ kỹ hành động có chừng mực một chút!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]