Chương trước
Chương sau
Vũ Phàm không vội tiến về đại điện truyền thừa, hắn biết rõ nơi đó sẽ là nơi tụ tập của mấy tên thiên kiêu đệ tử thượng tông Hoàng Thiên Tông cho nên liền ở vùng ngoài hành động, tranh thủ thời gian thu gom linh thảo và bảo vật.
Vũ Phàm hắn đã cẩn trọng tính toán rồi mới đưa ra quyết định này, mục tiêu quan trọng trước mắt của hắn vẫn là đạt đến Trúc Cơ kỳ chứ không phải thí mạng tranh phong với bọn họ.
Dù có chuẩn bị kỹ đến thế nào đi nữa thì lấy tu vi Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên đấu với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong khác nào lấy trứng chọi đá đâu cơ chứ!
Mặt khác ở vùng ngoài rìa này cũng có nhiều loại kỳ trân dị thảo để hắn thu thập cũng không đến nỗi tệ.
Quan trọng là hắn còn một mục tiêu khác nữa ở trong này, đó là hạ sát đám người Ngô Vũ Thiên!
Ngày trước khi Vũ Phàm vẫn còn làmột tên đệ tử Luyện Khí Kỳ ngũ trọng thiên tên họ Ngô đó đã phái người đến đánh hắn một trận nhừ tử chỉ vì hắn làm dược đồng cùng chỗ với Tiếu Ngưng Nhi, thù này tất nhiên hắn phải báo.
Nỗi nhục nhã ngày hôm đó vẫn còn ở trong tâm trí Vũ Phàm một cách rõ ràng như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua.
Hơn nữa Vũ Phàm cũng là lo cho Hứa Chu Tử sau này ở ngoại môn thân cô thế cô mà dọn dẹp đi một số tên phiền toái, bây giờ chúng đang còn kiêng dè Vũ Phàm nên không có động đến Hứa Chu Tử, nhưng sau khi hắn rời đi thì lại là chuyện khác.
Đời này huynh đệ còn sót lại của hắn cũng chỉ còn có mấy người Hứa Chu Tử mà thôi!
Vũ Phàm đứng trên tán cây quan sát đám đệ tử ngoại môn Đạo Tiên sơn môn ở đằng xa, ba tên này đều là thủ hạ của Ngô Vũ Thiên trong đó có cả hai tên ngày trước đã từng vũ nhục hắn.
Lúc này trên mặt hắn đeo mặt nạ bách quỷ, thân mặc hắc sắc đạo bào của đệ tử Hoàng Thiên tông, ánh mắt của Vũ Phàm lúc này dữ tợn như một con hổ khát máu.
"Thiên hạ vạn vật vi sổ cẩu, người không vì mình trời tru đất diệt" Vũ Phàm lẩm nhẩm ổn định sát tâm của mình, nói xong câu này hắn liền không do dự nữa.
Tán cây khẽ rung nhẹ một cái, một đạo thân ảnh lao nhanh như tên bắn về phía ba tên đệ tử Đạo Tiên sơn môn, kiếm trong tay Vũ Phàm tỏa ra sát khí nồng đậm, kêu lên từng tiếng thanh minh cộng hưởng với sát tâm của hắn.
"Sát Long Kiếm Kỹ - Đoạn Vĩ"
BÀNH!
Hoàng kim kiếm khí nồng đậm đột ngột xuất hiện ở trên đỉnh đầu của ba tên đệ tử ngoại môn Đạo Tiên sơn môn ầm ầm bổ xuống mãnh liệt, một tên không kịp né tránh té ngã trên mặt đất trực tiếp bị Vũ Phàm chặt đôi thân thể ra làm hai, nội tạng rơi vương vãi trên mặt đất, máu tung tóe khắp nơi bắn lên cả mặt của hai tên còn lại. — QUẢNG CÁO —
Hai tên này chân tay mềm nhũn ra khi thấy đối phương dữ tợn như vậy, hốt hoảng kêu lớn:
- Đại huynh thượng tông, chúng ta không thù không oán mong đại huynh tha cho chúng ta một mạng.
Bọn chúng run rẩy lẩy bẩy dâng lên nhẫn trữ vật cho Vũ Phàm, nhưng đây đúng là hành động cực kỳ ngu xuẩn của bọn chúng vào lúc này.

Tay không tấc sắt quỳ gối giơ tay xin hàng, hắn nào đưa đầu cho Vũ Phàm ra tay trảm sát.
Vũ Phàm hừ lạnh, đôi mắt lóe lên tinh quang Nhất Niệm kiếm chợt động, Quang Lưu Trảm kiếm kỹ hiển lộ uy lực, một kiếm chặt đầu hai tên trước mặt, đầu lâu bọn chúng lăn lông lốc trên mặt đất.
Đến lúc chết rồi bọn chúng cũng không hiểu tại sao mình là bị đối phương nhắm vào mà ra tay trảm sát ác liệt như vậy.
Vũ Phàm thao tác nhanh nhẹn lập tức hủy thi diệt tích, thu gom chiến lợi phẩm rồi rời đi.
Mục tiêu còn sót lại của hắn chính là tên Ngô Vũ Thiên! Nhưng Vũ Phàm đã tìm kiếm suốt từ lúc vào đây đến bây giờ đều không thấy dấu vết của tên này, có khả năng là đã tiến về đại điện tranh đoạt truyền thừa.
Nghĩ vậy Vũ Phàm đành gác lại chuyện này sang một bên bắt đầu để ý tìm kiếm linh thảo.
Hiện tại hắn chỉ còn thiếu một loại linh thảo cuối cùng để luyện chế Trúc Cơ đan nữa mà thôi, Tử Hầu Quả, hiện tại hắn đã thuận lợi thu đến tay ba loại linh thảo cần thiết, nếu hắn phán đoán không sai hẳn là chỗ này phải có Tử Hầu Quả.
Vũ Phàm tiếp tục di chuyển về hướng đông, lấy đại điện làm tâm di chuyển thành một vòng tròn, bởi vì hắn để ý ba loại linh thảo kia cũng nằm trong cùng một phạm vi này.
"Ha, quả nhiên là như vậy!"
Sau hơn một canh giờ di chuyển rốt cuộc Vũ Phàm cũng đã phát hiện ra Tử Hầu Quả, ở bên cạnh cái cây có một bầy Ngọc Nhãn Thạch Hầu tu vi Luyện Khí kỳ bát trọng thiên đến cửu trọng thiên đang canh giữ, cả đàn ước chừng khoảng hai mươi con.
Thân thể bọn chúng to lớn ngang bằng một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa để bọn chúng vây đánh quần công sẽ rất khó chịu, nếu không cẩn thận có thể mất mạng.
Vũ Phàm tặc lưỡi tính toán một chút, đột nhiên ở phía bên cạnh xuất hiện một nữ tử, nàng mang khăn lụa che ngang mặt nhìn không rõ dung mạo, nhưng hắn đoán nàng tuyệt đối là tuyệt sắc giai nhân.
— QUẢNG CÁO —
Bởi vì nước da nàng trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải lụa đang phiêu du bay nhè nhẹ theo từng cơn gió, đôi môi của nàng làm hắn nhìn cũng phải tặc lưỡi một cái.
"Vưu vật họa nước ương dân a!" Vũ Phàm cảm thán một câu.
Nàng cũng đã phát hiện ra Vũ Phàm, liền đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức nhíu mày cẩn thận lùi lại một hai bước, trong lòng cũng ngưng trọng hơn rất nhiều.
"Hắn khí tức chưa đến Trúc cơ trung kỳ không thể nào là một trong những đệ tử Hoàng Thiên tông được tham gia bí cảnh lần này, trừ phi hắn có bí thuật che giấu cảnh giới, nhưng nếu vậy thì hắn tất có dị tâm khác với đồng môn nên mới phải đeo mặt nạ và che giấu tu vi như vậy. Nhưng nếu hắn không phải là người của tông môn thì kẻ này cực kỳ nguy hiểm!"
Nàng lập tức suy đoán khi cảm nhận được tu vi của Vũ Phàm, nhất là khi thấy mặt nạ Bách Quỷ dữ tợn trên mặt hắn còn loang vài vết máu chưa khô không rõ là máu yêu thú hay máu người.
Vũ Phàm nhìn về phía nàng, nàng thân mặc hoàng kim sắc đạo bạo của Hoàng Thiên tông, có lẽ màu sắc đạo bào có một ý nghĩa nào đó trong tông môn của nàng.
Đột nhiên nàng lên tiếng thăm dò:

- Thì ra là sư huynh của Huyết Sát đường, tiểu muội là Tô Nghiên!
Huyết Sát đường là một cái tên nàng tùy tiện bịa ra mà thôi, tất nhiên là cái tên Tô Nghiên cũng là do nàng nói bừa ra, trước tiên nàng muốn xác thực hắn có phải là đệ tử của Hoàng Thiên tông hay không.
Vũ Phàm cười nhạt một cái, tư liệu Hoàng Thiên tông hắn có đọc qua một lần, tuy không biết ý nghĩa màu sắc của đạo bào nhưng hắn biết rõ trong Hoàng Thiên tông không có Huyết Sát đường.
- Nói nhảm!
Vũ Phàm quát nàng.
Triệu Lệ Dĩnh giật mình, giọng của hắn khí lực vô cùng lớn kết hợp với tông giọng mạnh mẽ ngang tàng vô cùng dọa nàng một phen.
"Chẳng lẽ thật sự là người của tông môn? Không thể nào như vậy được!"
- Nếu Tô Nghiên có mạo phạm mong sư huynh bỏ qua cho, xin sư huynh đừng dọa Tô Nghiên! Tô Nghiên chỉ là cẩn thận một chút mà thôi.
Tuy nói như vậy nhưng nàng đã âm thầm cầm chặt thanh kiếm trong tay, một bên tay còn lại không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái phi châm kẹp giữa ngọc thủ của nàng.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm hừ lạnh một cái, hắn nói:
- Bớt phí lời, chúng ta đều muốn đoạt Tử Hầu Quả, một mình ra tay liền không cách nào lấy được, chi bằng hợp tác một chút tiểu muội thấy thế nào?
Giọng hắn vô cùng bá khí lên tiếng đề nghị làm nàng có chút bất ngờ nhìn về phía hắn, lần đầu tiên có một nam nhân làm nàng kiêng dè nhiều đến vậy sau phụ thân của nàng.
"Quả thật một mình ta thì không cách nào đoạt được Tử Hầu Quả, nhìn hắn rõ ràng là không hề yếu, hợp tác một chút vẫn có lợi, chỉ cần ta hết mực cẩn trọng là được!"
Triệu Lệ Dĩnh nghĩ một lát rồi ôn nhu nói:
- Hết thảy nghe theo sư huynh!
Lời của nàng nghe hết sức nhẹ nhàng kiều diễm, đây là mỹ nhân kế trắng trợn a!
Nhưng mà đối với Vũ Phàm hắn mà nói thì đây chỉ là điêu trùng tiểu kỹ mà thôi!
Vũ Phàm cười lạnh một cái nhìn về phía nàng, Triệu Lệ Dĩnh bây giờ hẳn là còn chưa phát hiện ra Hoàng Kim Xích Ngô Công đang bò ở một tán cây trên đầu của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.