Lăng Mộng Nhi gõ cửa, lớn tiếng gọi.
- Vũ Phàm ngươi có ở đó không?
Nàng đã gọi đôi ba lần nhưng không thấy hắn đáp lời, liền xoay người rời đi. Nàng chạy nhanh về phía thác nước, nơi hắn vẫn thường luyện tập, đúng như nàng dự đoán, Vũ Phàm đang ở đây.
Nàng nhặt cái áo hắn vất vội trên tảng đá lên, cẩn thận xếp gọn lại để ngay ngắn rồi ngồi một bên đợi Vũ Phàm.
Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày đó, Vũ Phàm ít nói hẳn ra chỉ đắm mình trong tu luyện, đến cả nhận nhiệm vụ hắn cũng chẳng màng tới. Ở dưới độ sâu 8 m, áp lực nước mạnh mẽ liên tục đè nén thân thể của Vũ Phàm, hắn nặng nề đánh từng quyền về phía trước, không phải do quyền hắn nặng, mà là do tâm hắn nặng.
Ùng! Ùng! …
Khoảng 30 phút sau, Vũ Phàm mới trồi lên mặt nước để hít thở. Mộng Nhi ghé mặt sát mặt nước, làm hắn giật nảy mình, nói lớn.
- Sư tỷ, đừng dọa ta a!
- Xú tiểu tử, làm như ta xấu lắm không bằng!
Vũ Phàm gãi gãi đầu, hắn nhảy phóc lên trên bờ, rũ mình cho vơi nước đang bám trên thân thể, thuận miệng hỏi.
- Sư tỷ tìm đệ là có chuyện gì?
Lăng Mộng Nhi chu mỏ nói:
- Thế không có việc gì thì không được tìm đệ hả?
Vũ Phàm sững người, hắn cười cười nói:
- A! Đệ không có ý đó.
Nói rồi hắn bắt đầu nhóm lửa hong khô người, Thiết Bố Sam đã luyện đến tầng 2 tiểu thành, theo đà này, qua sáu tháng nữa hắn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-thien-de/240593/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.