Chương trước
Chương sau
Chỉ cần Luân Hồi quân đoàn không tấn công nữa, hắn có thể chạy thoát, sau đó trở về Lạc Dương.

Đến lúc đó liền có thể tìm Diệp Thần, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.

Hà Tiến cũng sẽ không bỏ qua cho Diệp Thần, điểm này, hắn rất chắc chắn.

Đã từng có vài thành phần võ tướng lên mặt, cuối cùng bị Hà Tiến thu thập một lần, sau cùng phải chết hoặc bị cách chức quan.

Miễn là cho hắn cơ hội, cho hắn sống sót, hắn tin chắc, Diệp Thần nhất định sẽ bị hung hăng trừng phạt.

"Rầm rập rầm rập"

Vó ngựa đạp đất, nhanh chóng đột kích, không hề có ý dừng lại.

Gia tướng của Hà Tiến, một đám cuống quít quay đầu ngựa lại điên cuồng vung roi, muốn lập tức rời khỏi nơi này, thoát được Luân Hồi quân đoàn.

Song, lúc này, quân đoàn đã đến nơi rồi!

Điển Vi phi ngựa dẫn đầu, thiết kích trong tay không chút lưu tình đập về phía đám người của Hà Tiến, một kích đập bể một đầu người.

Máu tươi từ đầu bắn ra, bắn tung tóe khắp nơi.

Chiến mã không ngừng lao về phía trước, mỗi khi Điển Vi phóng ngựa lướt qua một tên liền vung thiết kích, đập đến tứ phân ngũ liệt.

"Giết! Giết! Giết!"

Hai bên chính thức chạm trán, vũ khí không chút lưu tình đâm ra, sau đó cũng không dừng lại, tiếp tục vọt tới trước.

Bất quá chỉ mới một lúc, hơn hai trăm người đã bị quân đoàn lạnh lùng chém chết tại trận.

"Rầm rập rầm rập"

Chiến mã vẫn phi nhanh, vó sắt đạp đất, thanh chấn trường không.

Đem bọn gia tướng xấc xược đánh rụng rời, dưới sự dẫn dắt của Điển Vi, quân đoàn không giảm tốc độ quay đầu ngựa lại, mỗi người chuyển hướng, lần nữa xông về phía chúng.

"Không! Đừng có giết ta! Ta không phải cố ý... Diệp Thần Tử tước đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, ngài tha cho ta đi!" Một người đột nhiên nhìn về phía Diệp Thần, vô cùng sợ hãi cầu xin.

"Tử tước đại nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy núi Thái Sơn chuyện ngày hôm nay tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân thề với trời, tuyệt sẽ không đem chuyện ngày hôm nay nói ra."

"Đại nhân, tiểu nhân bằng lòng đầu hàng, bằng lòng đi theo đại nhân, tha cho tiểu nhân đi..."

...

Đám gia tướng của Hà Tiến sụp đổ mất.

Bọn họ đâu nghĩ tới, kỵ binh đối phương lại có trang bị cấp bạch ngân, hung hãn như vậy, phát khởi trùng phong dĩ nhiên không cần tới ba giây.

Thật không dám nhớ lại, binh lính của Luân Hồi quân đoàn giết người không chút nương tay, mỗi lần công kích trực tiếp chém địch thành hai nửa.

Mắt thấy sắp bị tấn công lần nữa, nhưng chạy thì chạy không thoát, đánh cũng đánh không lại, bọn họ làm sao có thể không sợ.

Diệp Thần cũng chẳng đoái hoài tới bọn họ, khóe miệng không khỏi cong lên.

Quả nhiên, Phụng Hiếu nói không sai...

Chỉ cần phái người tung tin mình đi đến Lạc Dương hiến bảo, sẽ dẫn tới sự chú ý của Hà Tiến.

Sau đó thông qua phố phường, đem tin tức hiến bảo và chiến mã truyền đi, Hà Tiến tất nhiên sẽ động thủ cướp đoạt...

Dù sao, đó là hai nghìn chiến mã Ô Hoàn, còn vật quý trong danh sách hiến bảo, Hà Tiến không thể không động tâm.

Lần này, xem như là trở mặt với Hà Tiến...

Kế hoạch hoàn thành một phần ba, còn lại cũng không khó khăn.

"Rầm rập"

Luân Hồi quân đoàn lần nữa xông về phía quân của Hà Tiến, lần này, trực tiếp chém giết đủ số gia tướng, một người cũng không để sống sót.

Diệp Thần xem tới đây, hô lớn xả giận, sau đó ra lệnh cho Điển Vi:

"Thu dọn chiến trường, thi thể bỏ lại, còn lại hữu dụng mang đi, đi mười dặm về phía tây, dựng trại nghỉ ngơi."

" Vâng! Chủ công!" Điển Vi khom người đáp....

Diệp Thần gật gật đầu, đang chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ tới một việc, lập tức nói với Điển Vi:

"Nhớ kỹ, bất kể là ai dám cả gan tới gần, hoặc là tấn công các ngươi, giết không tha! Sau đó thoái thác, nói tặc nhân muốn cướp bảo vật hiến cho bệ hạ."

"Mạt tướng tuân mệnh!" Điển Vi nghe vậy, hai mắt sáng lên, lớn tiếng đáp.

Làm võ tướng của Diệp Thần, thích nhất chính là nghe ngài nói câu này.

Ngươi chủ ý tới đánh ta, ta giết chết ngươi thì sao, quản ngươi là ai.

Diệp Thần khẽ mỉm cười, hai chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã lập tức hí dài, nhanh chóng lao đi.

Diệp Thần dặn đi dặn lại Điển Vi, cũng là không có biện pháp, Điển Vi là võ tướng đơn thuần, không hề có chút tâm cơ.

Vạn nhất có người chơi phát hiện ra Điển Vi, phát hiện ra Luân Hồi quân đoàn, nhất định sẽ xác nhận thân phận của Diệp Thần.

Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là, vùng lân cận Lạc Dương còn có kỵ binh tuần tra, những kỵ binh này tên nào cũng coi trời bằng vung.

Hơn nữa, sau khi Hà Tiến biết tướng của mình bị giết, rất có khả năng tìm Diệp Thần gây phiền phức.

Cho nên Diệp Thần mới dặn dò kĩ như vậy, cứ như vậy, Điển Vi gặp phải bất cứ chuyện gì, đều có thể mạnh tay đi làm.

Còn lý do, rất đơn giản, ngăn cản tặc nhân cướp đoạt bảo vật hiến cho bệ hạ.

Nói một nghìn đạo lý một vạn, lý do này chính là một dầu cao Vạn Kim.

Đế quốc Đại Hán còn chưa mất, hoàng đế tuy còn sống không tới mấy năm, nhưng chung quy vẫn là còn sống.

Cái gì cũng không cần nói, chỉ cần nói vì vua, cho dù Hà Tiến vu oan hãm hại thế nào cũng sẽ không có tác dụng.

Dĩ nhiên, chỉ nhiêu đây không thể có được kim bài miễn tử, Diệp Thần còn muốn đi Lạc Dương làm chuyện khác.

Sau khi làm xong, Hà Tiến kia càng không đủ sức uy hiếp, trái lại, Diệp Thần còn chọc cho hắn điên lên.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Biết là mấy bạn ngóng chương mới lắm, mà nhóm dịch tui gom được toàn mấy bé đang học cấp 3, hối hông dám hối, nạt hông dám nạt, cũng khổ tâm lắm chứ >////<

Mình chỉ làm một đứa gom chương với chỉnh sửa, biên tập thôi ~~~~~

Tương lai sẽ ráng hối chương mới mà, hứa luôn ^^

Mọi người đọc truyện vui vẻ nhen!!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.