Hoàng Vân nhìn thanh đạo kiếm cứ như vậy tan thành linh khí mà bàn tay trở nên run rẩy. Hắn hoàn toàn không có khả năng giữ vững trạng thái của đạo kiếm, đây có nghĩa là lực lượng công phá của một cái gõ kia của Dạ Vô Song hoàn toàn siêu việt lực lượng đến từ Ngọc Đan của hắn.
Dạ Vô Song nhìn Hoàng Vân, khẽ mỉm cười, nói ra:
- Tiểu hài tử thì nên về nhà chơi với những tiểu hài tử khác đi.
Sau đó điểm lên trán hắn một cái, lập tức khiến Hoàng Vân biến mất. Trong mắt La Định là như vậy, nhưng trên thực tế thì Hoàng Vân chỉ là bị đánh bay đi xa, tốc độ nhanh tới mức ngay cả nhãn lực của cường giả Tiên Thiên cảnh cũng không bắt kịp, gây ra ảo giác là Hoàng Vân đã biến mất.
- Vù vù…
- Bình bịch…
Lúc Hoàng Vân cảm nhận thấy mặt đất bằng phẳng dưới chân thì não hắn mới bắt kịp với tình hình, chỉ nhìn thấy xung quanh hắn có lâu vũ cổ kính tráng lệ, thoạt nhìn như một tòa cổ thành.
Đây chính là Thánh Kiếm Tông, nhà của hắn, vốn là cách hung địa ở cực nam chục vạn dặm, vậy mà hắn lại bị Dạ Vô Song điểm lên trán một cái đã bay về tới nhà. Nghĩ tới đây, cả khuôn mặt Hoàng Vân tái xanh, sống lưng tuôn ra từng đợt lại từng đợt mồ hôi lạnh, hai đầu gối hắn muốn hoàn toàn nhũn ra, đứng cũng không vững nổi nữa, lập tức xoay người bỏ chạy vào trong mật thất, truyền ra mệnh lệnh:
- Lão phu bế tử quan, nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-nu-de/188230/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.