Két
Âm thanh cửa mở vang lên nhưng người phụ nữ bị treo trên kia cũng không ngước lên phản phất như người đi vào làm gì cũng không liên quan đến nàng, nhưng Như Huyền thì không như vậy nàng kích động đến nước mắt ướt mi giọng run run:
- Mẫu...thân...
Nghe được âm thanh kia Mặc Như Ngọc như ăn phải thuốc kích thích bỗng dưng ngẩn đầu lên, tuy khuôn mặt tiều tụy nhưng hai mắt lấp lánh tinh quan nhìn chằm chằm vào Như Huyền.
- Cảm giác này...không...không sai được.
Nàng lẩm bẩm trong miệng.
- Huyền nhi, ngươi là Huyền Nhi.
- Mẫu thân con chính là Huyền nhi của người đây.
Như Huyền hai mắt đẫm lệ lao đến ôm chặt lấy Như Ngọc, cảm giác mẫu tử tương liên khiến nàng cũng không nhịn được mà nước mắt lăn dài, nàng đã chờ ngày này hơn trăm năm, trăm năm bị giam cầm chấp niệm duy nhất khiến nàng vượt qua hết thảy chính là mong một ngày có thể lần nữa nhìn thấy con gái của mình, cuối cùng nàng cũng chờ được.
- Huyền nhi ngoan, đừng khóc nữa, đã là một đại cô nương rồi sao còn khóc nhè chứ.
- Hic...con mãi mãi là tiểu nhi nữ của mẫu thân thôi...
- Khụ khụ hai người muốn tâm sự thì lát nữa về phòng đi không khéo làm hết thảy mọi người đều phải khóc mất. Huyền nhi nàng tránh sang một bên để ta cởi trói cho mẹ vợ nào.
Nếu hắn mà không lên tiếng để hai nàng cứ như vậy thì chúng nữ sẽ khóc hết mất, dù sao các nàng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-liet-diem-chi-than/2292325/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.