Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau
Bên trong Bổn nguyên không gian. Không biết qua bao lâu Long Linh Nguyệt mắt phượng hé mở mang theo nét buồn ngủ cứ như con mèo lười đang ngon giấc thì phải thức dậy. Bây giờ trông nàng nào giống một công chúa long tộc cứng rắn được gọi với cái tên "Nữ Bạo Long" mà thay vào đó là bộ dáng mèo lười đáng yêu khiến người ta sinh ra cảm giác mê mụi. "Tiểu Nguyệt Nguyệt dậy rồi à?" Nàng còn đang say ngủ thì bỗng một âm thanh ôn nhu vang lên, à không phải gọi là buồn nôn, cá gì mà Tiểu Nguyệt...Nguyệt chứ khó nghe gần chết. Nhưng chợt nàng nhớ ra gì đó kéo tấm chăn lên nhìn vào bên trong. Rồi nàng quay sang nhìn tên nam nhân khuôn mặt tà mị đang trần như nhộng mà ôm lấy nàng nước mắt tuông ra như mưa "Tại sao? Tại sao lại làm vậy với ta? Huhuhu... Nàng vừa khóc vừa dùng đôi tay trắng như phấn của mình đấm bình bịch vào ngực hắn nhưng nàng lại chả dùng tí sức nào thực sự là rất giống một tiểu cô nương làm nũng. Hắn mặt kệ những cú đánh như phủi bụi của nàng vòng tay ôm lấy nàng lúc đầu nàng có hơi giãy dụa nhưng rồi cũng nằm yên trong lòng hắn "Tiểu Nguyệt Nguyệt à tuy ta không hứa với nàng sẽ yêu mình nàng nhưng ta có thể hứa mãi mãi yêu nàng không để cho nàng chịu chút thương tổn nào nữa. Nàng có đồng ý làm nữ nhân của ta không" Hắn vừa nói vừa gặm lấy vành tai nàng phà hơi nóng vào làm mặt nàng đỏ bừng cả lên. Cảm nhận khí tức nam nhân cùng cảm giác nhột nhột nơi tai khiến nàng bủn rủn cả người nhớ đến trận điên cuồng tối qua nàng không chịu nổi thẹn thùng đấm mạnh vào ngực hắn cất giọng lí nhí "Người ta đã bị chàng ăn sạch rồi sau này còn gả được cho ai, không theo chàng thì theo ai" Nàng càng nói càng nhỏ đến chữ cuối thì gần như không nghe được nếu không phải hắn có thính lực tương đối tốt( cách có vài cây chuối ý lộn cây số vẫn nghe được thôi) thì đã không nghe nàng nói gì rồi. Nàng nói đến đó thì cũng thẹn đỏ mặt đầu sắp chôn luôn vào ngực rồi. Nhìn nàng thẹn thùng cộng thêm lúc nãy đánh hắn cái chăn chỉ che được nữa thân dưới của hai người khiến hai con thỏ con tung bay trong gió làm hắn nhìn đến chảy nước bọt chỗ nào đó lại cứng như thép rồi, hơn nữa còn chọt vào mông nàng. "Ưm chàng sấu xa người ta còn đau mà" "Thôi được rồi ta tha cho nàng nhưng nàng đừng câu dẫn ta nữa nếu không hắc hắc" Nghe hắn nói nàng mới để ý là nữa thân trên của nàng đang phơi bày trước mặt hắn nàng lại đỏ mặt tới mang tai vội vàng lấy quần áo trong giới chỉ mặt vào. Sau đó cả hai cùng đi ra bên ngoài chuẩn bị báo thù. Từ khi hai biến mất đến khi xuất hiện còn chưa đến một tiếng nhưng chúng nữ nhìn quan hệ hai người biến đổi rõ rệt. Hắn thì dương dương tự đắc ôm lấy eo của Linh Nguyệt, nàng thì như chú chim nhỏ nép vào người hắn, gương mặt đỏ bừng, phong thái kiều diễm trên người còn toát ra một hương vị thành thục mê người. Hơn nữa tu vi nàng từ cấp 8 đỉnh trực tiếp leo lên cấp 9 trung kì thì chúng nữ đã biết các nàng có thêm một tỷ muội nữa rồi. "Cô cô, thúc thúc cứu được cô cô rồi" Khi thấy nàng Như Ngọc mừng rỡ chạy lại, nàng cũng buôn hắn ra ôm lấy tiểu cô nương khả ái nàng vào lòng. Trong tộc nàng yêu thương cô bé này cũng không thua gì con ruột của mình. Sau đó đến lượt chúng nữ chào hỏi tỷ muội mới của mình thế là Linh Nguyệt lại một phen bị trêu đến mặt liên tục ửng hồng trông thật mê người, còn tiểu cô nương Như Ngọc bên kia thỉnh thoảng lại thêm vào vai câu hỏi ngây thơ khiến nàng càng thẹn hơn. "Khụ khụ chúng ta nên lên đường đi Yêu Vương chi địa thôi" Hắn thấy chúng nữ cứ nói cười như vậy không biết đến khi nào mới xong a, nên mới cất tiếng nhắc nhở. Thế là tất cả cùng lên lưng của Thanh Trúc xuất phát đi Yêu Vương chi địa. Yêu Vương chi địa nằm ở sâu trong Vô tận hải đây là nơi cư ngụ của các yêu tộc có huyết mạch thượng cổ gồm: Long tộc, Chu Tước tộc, Huyền Vũ tộc, Bạch Hổ tộc, Kì Lân tộc, Côn Bằng tộc, Kim Ô tộc, Linh Hồ tộc nghe Linh Nguyệt nói trong các tộc này có cả Thánh Thú toạ trấn khiến địa vị của các tộc vững như bàn thạch. Ngoài ra còn một số yêu thú có huyết mạch không thuần khiết hay huyết mạch kết hợp của hai tộc từ bên ngoài khi tu vi đạt cấp 7 tiến vào trong đó tu luyện nhưng những yêu thú này trong tộc lại có địa vị rất thấp giống như người hầu của các tộc này vậy nhưng rất nhiều yêu thú lại muốn tiến vào đó tu luyện. Vì sao ư, đơn giản thôi thực tế nơi ở của các tộc là một bí cảnh vô cùng to lớn có thể so với một trung thiên thế giới hơn nữa bên trong mật độ linh khí dày đặc hơn gấp đôi bên ngoài, cộng thêm các tộc có truyền thừa từ thượng cổ tài nguyên tu luyện vô cùng phong phú nếu có thể tu luyện bên trong thì tu vi chắc chắn tăng nhanh nên có rất nhiều yêu thú muốn tiến vào tu luyện. Nhưng đời không như mơ, Vô tận hải còn được gọi là Thiên Trủng là nơi khiến hàng vạn tu sĩ tán thân không ít đại năng giả cũng tán thân trong đó thì há có thể dễ vượt qua mà muốn đến Yêu Vương chi địa phải đi sâu vào Vô tận hải nên cũng có không ít yêu thú kiên kị Vô tận hải mà không tiến vào nhưng cũng có một lượng lớn vì sắp hao hết thọ nguyên muốn đi tìm cơ duyên đột phá cũng như muốn mạo hiểm... mà vượt qua Vô tận hải kèm theo đó là số kẻ tán thân tại Thiên Trủng lại tăng lên. Với tốc độ của Thu Trúc muốn vượt qua Vô tận hải cũng phải mất hơn mười ngày dọc đường đi chúng nữ thì tu luyện cũng cố cảnh giới chỉ có mỗi Vô Thiên va tiểu cô nương Như Ngọc là nhàn rỗi nhất thế là hai người cứ đùa giỡn ầm ĩ cả ngày đôi khi còn chạy loạn cả lên làm Thu Trúc cũng dở khóc dở cười không biết nên nói gì. Hắn tuy có háo sắc một chút nhưng cũng có lúc lại rất nghiêm túc, trọng tình nghĩa có thể vì nghe hoàn cảnh đáng thương của một tiểu cô nương mà muốn đi đắc tội Hắc long tộc đến cả Thanh long tộc cũng không chống được mà hắn thì chẳng quan tâm tí nào lại còn tâm trạng mà đùa giỡn nữa. Nhất là tu vi của hắn thực là một dấu hỏi to tướng tuy nàng đã là cấp 9 đỉnh nhưng lại không nhìn ea được tu vi của hắn, mà hắn thì suốt ngày đùa giỡn chứ chả thèm tu luyện mới chết chứ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau