Long Phượng đại kiếp nạn đã tới.
Cả Hồng Hoang bao trùm trong một màu đen tối
Ba màu lam, hồng, hoàng nguyên bản đã mờ nhạt, dường như biến mất, chỉ còn nhìn thấy đầm đìa một màu đen, Đông, Tây mỗi bên một đạo, như vẩy mực họa lên cảnh sơn thủy, mà lại họa ra là một cảnh dữ tợn.
Thường Hi, Đế Tuấn và Thái Nhất cùng trở về Thái Âm tinh.
“Các ngươi có tính toán gì không?” Nhìn Đế Tuấn cau mày, Thường Hi nhịn không được hỏi.
Đế Tuấn thấy Thường Hi khó nén lo lắng, nhu nhu đầu cậu, cười: “Đừng lo, ta cùng Thái Nhất tính xuống Hồng Hoang dò xét tình huống hiện tại, có thể chuẩn bị tốt hơn cho tương lai.”
Đế Tuấn có dự cảm không tốt với chuyện lúc nãy, kỳ thật loại cảm giác này lúc trước cũng có, lại không biết do đâu, lần này khi thấy thi thể của Kim long và sồ phượng ( phượng hoàng con), cuối cùng đạt đỉnh điểm.
Hồng Hoang tất phát sinh đại sự, nếu không chuẩn bị sớm, trong lòng vẫn bất an.
Thấy thần sắc Đế Tuấn kiên định, Thường Hi nhíu mày, yên lặng thở dài.
Mọi việc rốt cuộc cũng lại trở về quỹ đạo.
Biết bản thân là gánh nặng, Thường Hi không đưa ra yêu cầu đi theo bọn họ: “Nếu các ngươi xuống Hồng Hoang, gặp sinh linh gặp nạn, có thể giúp đỡ chút không?”
Thường Hi không biết Vu tộc lúc nào thì vùng dậy, nhưng cậu biết Yêu tộc, bọn họ đều là người sống sót lúc Long Phượng đại chiến, hiện giờ có thể cứu thêm nhiều sinh linh, tương lai thực lực của Yêu tộc có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-dong-nhan-yeu-hau-khong-de-lam/24414/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.