Làm một người nổi danh hiền lành ở Hồng Hoang, vài năm gần đây Hồng Vân đã bố thí không biết bao nhiêu tiền của, thậm chí ngay cả sơn động nơi mình ở, bởi vì gặp được một tiểu yêu quái đáng thương mà đem cho người ta luôn, cho nên phải chạy tới Ngũ Trang Quán để mượn tiền, cọ cơm giường của bạn bè.
May là Trấn Nguyên Tử sớm đã biết đức hạnh của tên bạn tốt, nhìn người nào đó tới bái phỏng, ở không chịu đi cũng không ngoài ý muốn, ngược lại yên lặng dọn dẹp tốt tất cả, biết Hồng Vân yên phận không đem hồng hồ lô cho người khác, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Vân thật sự lo lắng tên ngốc tâm mềm này, sớm muộn cũng có một ngày bại trong tay người khác.
Hiển nhiên chỉ số thông minh cơ bản của Hồng Vân vẫn còn.
Nhưng Trấn Nguyên Tử không biết rằng, Hồng Vân không đem hồ lô cho đi là bởi vì y dặn đi dặn lại không được cho ai, mới có thể giữ nó trước tâm tính hay đồng cảm của mình.
Do cả hai ở chung với nhau, nên khi đi nghe giảng ở Tử Tiêu Cung, hai người bọn họ mới đi cùng nhau, Hồng Vân ở trong hỗn độn hiển nhiên cũng có ưu thế, trên đường đều nhờ vào tốc độ của Hồng Vân, hai người mới có thể đuổi tới nhanh như vậy, khi nhìn đến nhóm người Đế Tuấn và Nữ Oa, hai người cũng không ngoài ý muốn.
Một kẻ ở Thái Dương Tinh, một kẻ ở Bất Chu Sơn, đều là nơi gần hỗn độn nhất, vì vậy mỗi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-dong-nhan-yeu-hau-khong-de-lam/2373771/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.