Thái Nhất chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có sinh vật lớn như vậy, nó to đến mức nào?
Chỉ cần sinh vật đó nghiên người, cả đại lục Hồng Hoang liền lắc lư theo, càng miễn bàn tới Thái Nhất đang tiếp xúc thân cận với sinh linh này, dù cho hắn có tu vi Chuẩn Thánh, vậy mà trong khoảnh khắc này xém chút nữa bị cuốn vào dòng chảy loạn dưới đáy biển, may nhờ có Côn Bằng hóa thành bản thể lao ra mặt nước, chúng tiểu yêu mới tránh thoát được một kiếp.
Biển Bắc Minh vẫn đang êm dịu bình tĩnh, thì bây giờ đã thành sóng to gió lớn, vô số dòng chảy dưới đáy biển cuộn lại ta ra một đám xoáy nước, Thái Nhất nhìn thấy những quái thú vô danh đang hoảng sợ bị cuốn vào vòng xoáy, xé nát, một ít đá ngầm, nham thạch, san hô trồi lên mặt nước, phía trên còn có cá, tôm, sò, hến, san hô, nhuyễn trùng cư trú, lúc trồi lên mặt biển liền lần lượt chết đi.
Mà cái này chỉ là một cái xoay mình mà thôi, a không, cũng không thể nói là xoay người được, phải nói là sinh vật dưới đáy biển kia chỉ hơi giật giật thân thể thôi.
Sau đó đáy biển nứt ra, Bắc Minh nổi sóng.
“Ưm.. Thiệt trầm….” Lửa giận của sinh linh kia chỉ kéo dài trong giây lát, rồi âm thanh mơ hồ trở lại “Buồn ngủ…..”
Thanh âm kia vừa xa xưa lại tang thương, còn Thái Nhất nghe câu này sợ tới mức giật mình, không phải chớ, mới vừa gọi tỉnh lại muốn ngủ sao?
“Nè nè, dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-dong-nhan-yeu-hau-khong-de-lam/2373702/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.