Gió xuân hiu hiu, Thạch Ki ngẩng đầu mỉm cười, mưa phùn như tơ, trời vẫn như cũ đỏ, lại là đạo là vô tình lại hữu tình. Thạch Ki dắt hồng y tiểu cô nương tay nhỏ đi hướng một tòa phủ đệ, tiểu cô nương bàn chân nhỏ giẫm lên nước thanh âm phá lệ thanh thúy phá lệ vang, trên thân nhưng không thấy một giọt mưa. Về phần cái kia đuổi theo hồng y tiểu cô nương chạy tới lão ẩu từ đầu đến cuối không nói một câu. Không phải nàng không muốn nói, mà Thạch Ki không muốn nghe, cho nên nàng liền ngậm miệng. Hồng y tiểu cô nương bắt lấy nàng, nàng cũng tìm được nàng, liền đủ rồi, những người khác cũng không trọng yếu, nàng càng sẽ không nghe một người ngoài cuộc líu lo không ngừng, bởi vì không có ý nghĩa. Trời đường phố mưa nhỏ nhuận như bơ, vô cùng tốt. Như tiểu cô nương trên thân áo đỏ, nàng rất thích. Hồng y tiểu cô nương chân rất ngắn, lại là tiểu cô nương lôi kéo nàng tiến lên. Lão ẩu kia không rên một tiếng theo ở phía sau, không dám vượt qua giới hạn. Tiểu cô nương quay đầu sáng lóng lánh con mắt nhìn xem Thạch Ki, con mắt của nàng biết nói chuyện. Thạch Ki cười nói: 
Gọi cô cô. 
 Tiểu cô nương nhếch miệng lộ ra đầy miệng chừng hạt gạo nhỏ sữa răng, mềm nhu kêu một tiếng: 
Cô cô! 
 Thạch Ki trong mắt ý cười làm sâu sắc, hỏi: 
Có phải là đến rồi? Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, ánh mắt lại là đang hỏi: Cô cô là làm sao biết? Thạch Ki cười cười nói: 
Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoang-chi-thach-co/4650477/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.