Trong lúc Hàn Tuyết Linh tâm lạnh như tro thì bỗng dưng từ trong bụi cây vô thanh vô thức đi ra, hắn hoàn toàn là tên mặt trắnh chính hiệu khuôn mặt tuấn tú, da trắng đến nỗi bún ra sữa trên miệng còn ngậm một cọng cỏ xanh, dáng người ốm yếu như thư sinh. Nhưng người ta thấy hắn bước nhẹ ra một bước thì đã đến chắn trước Hàn Tuyết Linh, hắn phun cọng cỏ trong miệng ra mắng:
"Cả đám đàn ông mà vây đánh một nữ nhân như vậy có đáng mặt đàn ông không?"
Hắn nói xong khuôn mặt mang theo vẻ chính khí lẫm thiên. Thực ra thì hắn cũng chả hiểu lời mình nói cho mấy chỉ là mấy hôm trước có người bán cho hắn một cuốn sách nói là rất thú vị hắn cũng tò mò nên mua thử hắn lấy ra viên lunh thạch bé nhất của hắn chỉ to hơn nắm tay một tí nén cho tên kia thế là tên kia quăng quyển sách cho hắn rồi ba chân bốn cẳng chạy mất hắn cũng chả hiểu rõ ràng đòi trăm tinh tệ gì đó mà hắn mới lấy ra cục đá bé tí đã chạy mất.
Hắn cũng không quan tâm lắm mỏc quyển sách ra đọc trang đầu đã thấy hai chữ to "Dâm thư" hắn không hiểu lắm cuối đầu đọc tiếp, thì ra đó là quyển sách về một tên võ công cao cường nhưng lại háo sắc, luôn tìm mỹ nữ để ân ái. Đọc xong quyển sách Vô Thiên lại rất thắc mắc chẳng lẽ cái gọi là ân ái gì đó rất thoải mái sao? Ngoài ra trong quyển sách có đoạn anh hùng cứu mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-hoan-liet-diem-chi-than/3086520/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.