Trong lúc Ngân Hoa và Khải Ngôn còn vui vẻ đặt tên cho thanh kiếm mới kia thì Lục Thừa Phong đã bỏ đi từ lúc nào.
Thừa Phong tức giận, một mình đi vào rừng. Y rút kiếm ra trút giận vào cây cỏ ở đây, những cây tre trong rừng này cũng dần dần ngã hết xuống. Nam nhân lúc tức giận thật sự là quá đáng sợ rồi.
...----------------...
Bạch Ngân Hoa đi tìm y, tìm ở khắp nơi mà không có, chỉ còn một nơi là chưa đến nàng cũng liều lĩnh đi vào rừng xem thử.
Lúc này mặt trời cũng sắp lặn, không khí cũng lạnh dần, không gian xung quanh bắt đầu trở nên u ám.
"Phong ca ca!"_Bạch Ngân Hoa vừa kêu vừa nhìn xung quanh, vẻ mặt có hơi sợ hãi.
Thật ra thứ nàng sợ nhất trên đời chính là bóng tối, chỉ vì mỗi lần đi vào chỗ tối đều có Thừa Phong nên nàng rất yên tâm. Đối với nàng Lục Thừa Phong chính là người không thể thiếu trong cuộc đời của nàng, ở bên y nàng cảm thấy rất an toàn.
"Phong ca ca! Huynh có ở đây không? Phong ca ca!"_Bạch Ngân Hoa vừa kêu vừa lấy hai tay xoa xoa hai bên vai của mình, nàng đang dần cảm thấy lạnh rồi.
Trời đã tối dần, mức độ sợ hãi của Bạch Ngân Hoa tăng cao, nàng vốn định quay trở về thì nhìn thấy Lục Thừa Phong đang luyện võ ở trước mặt của nàng.
Vừa nhìn thấy y nàng liền rất vui vẻ chạy đến "Phong ca ca!"
Lục Thừa Phong vừa nghe thấy tiếng của nàng, lại giật mình chặt đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-diep-yeu/3034643/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.