Chương trước
Chương sau
Biên tập: Mặc Nhiên
Beta: Vy Vy
——————————————–
Công lực của Tiêu Yến, nếu như bình thường tất nhiên không đáng để Gia Luật Mạn Lâm cho vào mắt. Nhưng lúc này nàng đang chăm chú thay Liên Tranh liệu thương, không hề phòng bị, chỉ cần ngoại nhân quấy rầy một chút cũng đủ làm vận công gián đoạn dẫn đến trọng thương, chứ đừng nói đến bị người ngoan độc đánh lén, bất lưu đường sống!
Tiêu Yến một chưởng thành công, rất nhanh lui về phía sau.
“Oa” một tiếng, máu tươi trong miệng Gia Luật Mạn Lâm cuồng phun, thân hình yểu điệu uể oải ngã trên mặt đất. Liên Tranh mất đi chống đỡ, cũng lung lay sắp đổ. Tiểu Thu hoàn toàn không dự đoán được biến cố kiểu này, vội chạy tới đỡ Liên Tranh. Chân lực bị kích động, Liên Tranh đang hôn mê dần dần tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt, ánh mắt hoang mang.
Lúc này Gia Luật Mạn Lâm phun ra tụ huyết trong miệng, gian nan ngồi dậy, gương mặt tuyệt lệ vì giận dữ mà vặn vẹo, phẫn nộ quát.
“Tiểu tiện nhân! Ngươi, ngươi dám ám toán ta!”
Tiêu Yến không chút hoang mang, đứng trước cửa động, thản nhiên cười.
“Sư phụ, người cũng đừng trách Yến nhi tuyệt tình… Thật ra, ta một chút cũng không muốn giết người. Đáng tiếc, ai bảo người cho ta cơ hội tốt thế làm chi?”
Gia Luật Mạn Lâm trừng nàng, đôi mắt đẹp cơ hồ trừng đến muốn nứt ra.
“Ngươi… Thì ra nội gian trong sơn trang là ngươi!”
Tuy là sau giờ ngọ, nhưng trong sơn động ánh sáng lại thập phần ảm đạm. Tiêu Yến nhẹ vỗ tay một cái, đám người Gia Luật Tát Bát ngoài cửa động chậm rãi đi vào, đứng sau lưng nàng. Tiêu Yến cười, lún đồng tiền như hoa.
Gia Luật Mạn Lâm trầm mặc một lúc, khàn giọng nói.
“Khó trách ngươi to gan như thế, khó trách chúng ta ban đầu đều đoán sai người… Thì ra các ngươi đều là một, nội gian nguyên lai không phải một người, mà là một đám người!”
Mọi người trầm mặc, không ai nói tiếng nào, hiển nhiên là thừa nhận.
“Như thế nào, tất cả đều làm phản sao?” Nàng trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
“Người sai rồi, sư phụ…” Bỗng nhiên, Tiêu Yến ngắt lời nàng.
“Hoặc là nói, mặc kệ sư phụ, Phong điện hạ, hay là —-” Tiêu Yến giọng mỉa mai, ánh mắt quét về phía Liên Tranh đang hấp hối, “Vị đương nhiệm trang chủ võ công cái thế Liên Tranh đây, tất cả mọi người đều sai lầm!”
“Người có thể nói chúng ta hại chết tiên hoàng bệ hạ Gia Luật Hạo Thiên, nhưng mà, ta không thừa nhận chúng ta là nội gián này nọ!”
“Cho tới bây giờ đều không có cái gọi là nội gián… Chúng ta là con dân dũng mãnh được Hắc Sơn thần che chở, lấy huyết mạch Khiết Đan làm vinh quang, làm sao có chuyện thật sự đi thông đồng với bọn mọi rợ Nữ Chân?” Nàng cười duyên.
Gia Luật Mạn Lâm siết chặt hai nắm tay, móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt.
“Ngươi là nói…”
“Không sai, trong sơn trang không có nội gián gì cả. Chỉ có con cháu trẻ tuổi Khiết Đan một lòng muốn chấn hưng Đại Liêu vinh quang ngày xưa!”
“Khiết Đan, ý chí vững như thép, kiên cường bất khuất. Lúc trước Thái tổ Khả Hãn A Bảo Cơ thống nhất tám bộ tộc Khiết Đan, lấy “Liêu thủy danh quốc”, nội trong hai trăm năm binh mã Đại Liêu oanh kích Trường Thành, phát uy danh đại. Người Hán cùng người Nữ Chân nghe danh đều phải kinh hồn tán đảm. Nhưng đến hiện nay đã thành bộ dáng gì rồi?
Cho nên chúng ta làm mọi chuyện đều vì tái hiện huy hoàng của Đại Liêu ngày xưa!” Tiêu Yến chậm rãi nói.
Gia Luật Mạn Lâm cười lạnh.
“Nga? Làm hết mọi chuyện? Mưu hại hoàng huynh ta? Thậm chí giết Tiểu Tinh?”
“Đúng vậy, nữ thích khách Kim quốc kia là do chúng ta mắt nhắm mắt mở cho lẫn vào sơn trang… Hữu sử đại nhân dùng độc từ vong ưu thảo cũng là chúng ta giao cho. Vì thế, tiên hoàng bệ hạ Gia Luật Hạo Thiên có thể xem như là chết bởi kế hoạch của chúng ta.
Nhưng cái chết của Tiểu Tinh là ngoài ý muốn…… Nàng cùng ta đang mật đàm dưới bí đạo thì gặp Phong điện hạ. Tuy rằng khi đó Phong điện hạ vừa thấy di khắc trên thạch bích, thần trí không rõ, ta không khẳng định được hắn nghe được nhiều ít, đành phải kích hắn phát cuồng động thủ, thừa dịp hỗn loạn ly khai.” Chuyến phía sau đều có đám người Gia Luật Tát Bát thay nàng giải vây, giả tạo chứng cứ, đem nghi ngờ đổ vào Gia Luật Mạn Lâm.
“…Tiểu Tinh… cũng là đồng lõa của các ngươi?” Gia Luật Mạn Lâm hít sâu một hơi, cố hết sức dùng ngữ khí bình tĩnh mà nói.
“Đó là hiển nhiên, nếu không việc gì nàng phải cố ý mang theo con bồ câu kia đi tìm ta, cố ý làm cho Phong điện hạ phát hiện, làm cho bọn họ nghi người sư phụ người đâu?” Nếu không phải Liên Tranh nhúng tay vào, ác danh nội gián chắc chắn dính vào Gia Luật Mạn Lâm rồi!
“…Vì cái gì?” Trầm mặc thật lâu sau, Gia Luật Mạn Lâm mới chậm rãi hỏi từ chữ, phun ra một ngụm máu tươi. Vì cái gì ngay cả tâm phúc Tiểu Tinh cũng phản bội nàng!
“Đó là vì thanh niên trong trang đã sớm nhẫn nại đến cực hạn!” Tiêu Yến nhếch môi cười, căm hận nói. “Vô luận là tiên hoàng ngu ngốc tìm quên trong tửu sắc, gã người Hán Liên Tranh tranh bạo ngược, hay là ham an nhàn muốn nương tựa Tây Liêu như sư phụ người, chúng ta đều không thể chịu đựng được!
Chúng ta tuyệt không khuất nhục trước quan phủ Kim quốc, co đầu rút cổ tham sống sợ chết nơi thâm sơn cùng cốc này, cũng không nguyên bị gã người Hán Liên Tranh kia đè đầu cưỡi cổ chỉ uy chỉ phúc. Nhưng là mọi người trong sơn trang sống an nhàn lâu quá, sớm quên mất con cháu Khiết Đan chúng ta phải có ý chí kiên cường,
Phải kích phát tâm huyết của bọn họ! Muốn thế chỉ có thể làm ra một nguy cơ phá bỏ sự an nhàn!” Hai mắt nàng lóe ra quang mang mãnh liệt, là dã tâm!
Gia Luật Mạn Lâm giật mình.
“Nói như vậy, các ngươi ngoại trừ giết chết tiên hoàng, phóng hỏa đốt trang, còn có mật báo cho quân Kim để bọn họ thừa loạn tấn công… Việc này cũng là do các ngươi làm?”
Tiêu Yến mỉm cười.
“Đúng vậy! Tiên hoàng đã chết, trong trang mọi người đều hận bọn Nữ Chân đến đỉnh điểm. Lại thêm Cát Ô Pháp vương mang quân tấn công sơn trang, gia viên bị hủy, hiện tại toàn bộ tộc nhân Khiết Đan đều đoàn kết một lòng, thề phải chấn chỉnh lực lượng chuẩn bị khởi sự, đả đảo Kim quốc, khôi phục vinh quang Đại Liêu khi xưa!”
“Hiện tại, chướng ngại vật duy nhất hiển nhiên là Hán nhân ương ngạnh này – gã hắc y nam nhân vô diện biểu tình phía sau sư phụ người!”
Nàng một bước đến gần, khuôn mặt thanh lệ lộ ra một mạt cười ôn nhu.
“Sư phụ, Yến nhi thật không muốn giết người. Người là thánh nữ vô cùng tôn quí của bộ tộc Khiết Đan chúng ta. Chúng ta muốn phục quốc cũng cần phải có người, vô luận là vu thuật, võ công hay uy vọng…
Buông bỏ nam nhân kia, đứng về phía chúng ta đi. Yến nhi sẽ dùng thuốc trị thương tốt nhất chữa trị cho người, hướng người dập đầu nhận tội. Chỉ cần——
Người buông bỏ nam nhân kia!”
Nàng từ tốn nói, ngữ thanh nhu hòa, ánh mắt lại lóe ra kiên định không gì dao động được.
Đúng rồi, nàng họ Tiêu, là dòng họ hậu tộc Đại Liêu. Từ khi Gia luật A Bảo Cơ lập quốc đến nay, Thuật Luật Tiêu thị cùng thế lý Gia Luật thị nhiều thế hệ thông hôn, chưa từng thay đổi. Tuy rằng cũng từng có hoàng hậu phi tần không phải họ Tiêu, nhưng thái hậu thì chắc chắn không ai khác ngoài bọn họ.
Mà trong lịch sử cũng có một Tiêu thái hậu đỉnh đỉnh đại danh, hoàng hậu Tiêu Xước của Liêu Cảnh Tông, nữ thống soái kiên cường, vô luận là thưởng phạt trong Liêu quốc, chính vụ, dụng binh, toàn bộ đều một tay nàng cáng đáng. Nhất là sau khi Cảnh Tông mất, nàng lãnh đạo Đại Liêu, giao chiến Tây Hạ, đối kháng Bắc Tống, ký kết “Thiền Uyên chi minh”[1].
Mà Tiêu Yến lại là hậu duệ của Thuật Luật Tiêu thị, nhìn như thanh lệ tú mỹ, e lệ hướng nội, nhưng trong huyết quản lại là huyết mạch dũng mãnh của Tiêu Xước ngày xưa!
Tiểu Thu ở một bên nghe không khỏi phát run. Y nhìn sang Gia Luật Mạn Lâm đang hộc máu đến mặt mày trắng bệch, lại nhìn xuống người đến ngồi còn không vững trong lòng mình – Liên Tranh. Thấy thế nào cũng không có phần thắng, cho dù hoàng cô điện hạ trước trận phản chiến cũng là đương nhiên… Ô, không phải chứ, y mang danh là tiểu tử may mắn, từ lúc nào sửa thành tiểu tử xui xẻo vậy!
Gia Luật Mạn Lâm ho khan, lại phun ra một ngụm máu nữa. Thật lâu sau, nàng chống tay cố giữ vững cơ thể, quắc mắt nhìn đám người ngoài kia. Nàng mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt tinh lượng lại sáng ngời không chút thất sắc.
“Ha, Yến nhi, ngươi nói hay lắm.
Hoàng huynh ta ngu ngốc háo sắc, vốn là đáng chết, hơn nữa hắn sống cũng rất thống khổ, nói không chừng chết còn thoải mái hơn. Ta thì là một lão bà lớn tuổi, ham hưởng thụ không chí tiến thủ, cho nên chỉ có được cái ý niệm chẳng ra gì là đi nương nhờ Tây Liêu. Các ngươi đều là những người trẻ tuổi có chí khí, cảm thấy thế hệ trước như chúng ta chướng mắt cũng là lẽ đương nhiên…” Nàng cười phi thường ôn nhu…
…Nhưng ngay sau đó, lập tức chuyển vẻ lạnh lùng.
“Nhưng Liên Tranh làm sao lại chướng mắt các ngươi? Hắn một lòng muốn đối nghịch với Hoàn Nhan Lượng, chẳng phải cũng cùng chung mục đích với các ngươi sao? Vì sao các ngươi cứ phải đuổi tận giết tuyệt?
Mà Tiểu Tinh cũng là đồng bọn của các ngươi, ngươi chỉ vì sợ lộ bí mật liền hại chết nàng. Ngươi không sợ ban đêm nằm mộng bị quỷ đòi mạng sao?
Yến nhi, ngươi nói dù nghe hay lắm, nhưng chẳng qua cũng vì dã tâm của chính mình thôi!”
Nói liền một hơi, sắc mặt Gia Luật Mạn Lâm ngày càng trắng. Nàng suyễn khí, nói tiếp. “Bất quá, người trẻ tuổi có dã tâm cũng không phải chuyện xấu gì. Đáng tiếc!”
“Ta cũng có cố chấp của ta!” Nàng thản nhiên cười, ngữ thanh mặc dù thấp nhưng cũng rất có khí khái chém đinh chặt sắt, “Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không để các ngươi tổn thương người phía sau ta!”
Nghe vậy, Liên Tranh ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng vẻ mặt vẫn là vô diện biểu tình.
……Vì cái gì? Vì cái gì phải làm đến nước này?
Vì cái gì mỗi người luôn vì người trong mắt vốn không có mình mà không oán không hận, trả giá hết thảy?
Miệng vết thương đã không còn chảy máu, nhưng mà, nội thương mặc dù đã trải qua thôi huyết quá cung vẫn chưa khỏi được bao nhiêu, tùy thời có thể ngã xuống, mệt chết đi được, thật mệt mỏi, rất muốn nằm xuống ngủ một giấc, chỉ sợ nếu như vậy sẽ lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Hắn hai mắt vô thần nhìn về phía trước, vẻ mặt hững hờ, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.
Có điều, Tiểu Thu bên cạnh đã nước mắt nước mũi chảy ròng, nức nở không thôi.
“Gia Luật cô cô…” Ô, thật sự là quá cảm động! Màn tỏ tình này phải nói là động lòng người đến cực điểm a!
Tiêu Yến sắc mặt phát lạnh, nói.
“Vậy thì sư phụ đừng trách ta vô tình!” Vung tay lên, mọi người liền tuốt đao ra khỏi vỏ. Ánh mặt trời xuyên qua khe đá chiếu vào động, phản xạ trên lưỡi đao lưỡi kiếm, hàn khí băng lãnh tràn ngập khắp nơi.
Gia Luật Mạn Lâm vuốt tóc, tựa như chẳng có việc gì, nói. “Ai dám tiến lên?”
Mọi người thoáng chốc khựng lại, hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám tiến lên một bước. Hắc Sơn thần chưởng quản sinh tử của tất cả sinh linh, thánh nữ thân là sứ giả của thần, võ công không cần phải nói, mà vu lực cũng đáng sợ vô cùng…
Tiêu Yến nộ khí công tâm, quát.
“Tát Bát ca, ngươi lên đi! Huynh trưởng của ngươi dù không phải chết trong tay Liên Tranh, nhưng hắn cũng không thoát khỏi can hệ, ngươi cam tâm sao?”
Gia Luật Tát Bát bị nàng xúi giục, quả nhiên tiến lên, hai nắm đấm uy vũ hướng thẳng Liên Tranh!
Nhưng là hắn căn bản chưa kịp đụng tới, Gia Luật Mạn Lâm thân hình nhỏ nhắn thoáng động một cái đã chắn ngay trước người hắn.
“Ta nói rồi, muốn giết hắn, trừ phi ta chết!” Ngón tay tiêm tú khẽ phất lên, giống như gió xuân thổi qua, Gia Luật Tát Bát cũng đã kêu thảm một tiếng, văng ngược ra ngoài, đau đến lăn lộn.
Tiểu Thu hai mắt sáng rực. “Cô cô thật lợi hại a!”
“Ha, cám ơn ngươi khích lệ.” Gia Luật Mạn Lâm quay đầu nhìn y, lún đồng tiền như hoa, “Được cái miệng ngọt như đường của ngươi khích lệ, cô cô ta sẽ liều mạng bảo hộ các ngươi……”
“Gia Luật cô cô, người thật tốt a… ách?”
Lời nói cảm động chưa kịp nói xong, “rầm” một tiếng, hoàng cô điện hạ ngã ngục ra sau. Tiểu Thu nhanh tay lẹ mặt tiếp được, trợn mặt cứng lưỡi.
“Không phải chứ? Oa, cô cô, người xỉu sao?” Ô, thảm rồi, thì ra người chỉ đang cố gắng gượng…
Tiêu Yến mừng rỡ.
“Còn đờ người ra đó làm gì? Mọi người cùng lên!”
“Ai, cô cô, không phải đâu? Mới nói phải bảo vệ chúng ta a, tốt xấu cũng cố thêm chút nữa chứ……” Tiểu Thu liều mình lắc lắc hoàng cô điện hạ đang hôn mê. Ô, van cầu người mau tỉnh lại a!
“….” Ngay cả Liên Tranh đang tựa hồ chết lặng cũng không khỏi rơi hắc tuyến đầy trán.
Trong chớp mắt, binh khí đã đâm đến sát bên, phong kính mọi đường lui, vây ba người bê trong. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, Liên Tranh ngã người né sang một bên, hai chân liên hoàn đá ra. Chỉ nghe mấy tiếng vang nhỏ, lưỡi đao lưỡi kiếm đều bị hắn đá gãy, đinh đinh đang đang rơi xuống đất.
Tiêu Yến khiếp sợ. “Ngươi… ngươi… ngươi… Công phu của ngươi không phải đã bị phế rồi sao?”
Liên Tranh lạnh lùng nhìn nàng, khàn giọng nói. “Trước khi luyện Thái Ất chân khí ta cũng đã có mười năm công phu.” Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng kể từ khi tỉnh lại.
Trong lúc mê man, những chuyện cũ đã qua tựa như một tia chớp xẹt ngang trong tâm trí hắn. Hắn nhớ lại chính mình ở kinh thành vượt qua thời thơ ấu u ám, hắn nhớ lại mùa thu năm đó lần đầu tiên gặp được Tiểu Phong, hắn nhớ lại sư phụ và sư trượng phu thê tương ái tình nồng thắm thiết, hắn còn nhớ cả lúc ở trong sơn trang cùng Gia Luật Mạn Lâm và Gia Luật Đạt đã chết kia, mọi người cùng nhau vượt qua mười năm êm đẹp…
Chính là mộng thì cũng đến lúc phải tỉnh. Trốn tránh cũng không giải quyết được chuyện gì.
Đó là con đường hắn đã chọn, hắn vẫn phải tiếp tục đi về phía trước, đi tiếp về phía trước.
Đám người Tiêu Yến nhìn hắn, tâm không khỏi run rẩy. Hắc y nam nhân trước mắt này bị trọng thương cụt một tay, tay còn lại cũng suýt gãy. Nhưng hắn vẫn như cũ lưng thẳng tắp, tựa một cây thương không gấp khúc. Khuôn mặt tái nhợt, đôi đồng tử u tối trầm mặc, khóe miệng nhếch lên, kình ấn âm trầm.
Hắn hơi cúi đầu, kình ấn bị bao phủ trong bóng râm, dị thường dữ tợn. “Còn dám tiến lên, chết!”
Bốn phía bị uy thế vô hình làm cho kinh sợ, Tiêu Yến bỗng nhiên thực hối hận. Nàng như thế nào lại nghĩ nam nhân này bị trọng thương là có thể khinh thị hắn được? Nàng vẫn là quá nóng vội, nếu có thể nhẫn thêm chốc lát, thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị…
Nhưng hiện tại hối hận, không phải đã quá muộn rồi sao?
Đang lúc đôi bên giằng co, ngoài cửa động bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Thị vệ canh ngoài cửa vọt vào, kêu lên.
“Tiêu cô nương, nguy rồi! Có tiếng người ồn ào gần đây, chắc là quân Kim soát núi! Người cũng khá đông!”
Song phương đều chấn động.
Một thoáng sau, Tiêu Yến quyết đoán nói. “Chúng ta đi!”
Mọi người khiêng đồng bọn Gia Luật Tát Bát bị thương lên, nhanh chóng rút lui.
Liên Tranh nhìn bóng dáng bọn họ khuất xa, bỗng dưng cười khổ.
Hồng Diệp sơn trang đã thực sự sụp đổ, không còn tồn tại nữa rồi! Thanh niên Khiết Đan trong trang có hùng tâm tráng chí, nhưng nhân số quá ít, huống chi nhiều năm như thế đã qua, tộc nhân Khiết Đan đã sớm đánh mất nhuệ khí. Lúc trước hắn liều mình thu dụng hắc đạo sát tinh của võ lâm bắc ngũ tỉnh, tuy là vì tạo dựng thế lực cho mình, nhưng cũng là để tăng thêm thực lực kháng Kim cho sơn trang, nâng cao sĩ khí.
Nhưng hiện tại, năm năm vất vả hóa thành hư ảo, tất cả khổ tâm dụng ý đều thành nước sông đổ biển.
Huống chi, Tiểu Phong cũng đã không còn cần hắn……
Lòng chợt nhói đau, trọng thương đè nén nhất thời phát tác, hắn trước mắt tối sầm, rốt cục cũng ngã xuống.
“Oái, sư tôn!”
Tiểu Thu nhanh tay đỡ lấy. Nhưng là hoàng cô điện hạ cũng còn đang hôn mê, y trái ôm phải ấp, thần tình hắc tuyến.
“Không phải chứ? Ta cho dù có quái lực cũng chỉ có thể khiêng một người chạy thôi a!”
Lúc hắn còn đang buồn rầu không thôi, tiếng bước chân hỗn loạn đã đến ngoài sơn động. Cước bộ lẫn lộn, tiếng nói ồn ào, người đến không phải là ít.
Lòng bàn tay Tiểu Thu không khỏi ra đầy mồ hôi lạnh.
===
Mùa lần lượt đổi thay, thời gian trôi mau, chớp mắt một cái đã là tháng ba cuối xuân.
Tại Thạch Bình trại trên Thạch Bình sơn ở Giang Bắc lại chuẩn bị lần bắc ngũ tỉnh võ lâm đại hội thứ hai sau nửa năm.
Võ lâm bắc ngũ tỉnh sơn trại xuất hiện nhiều vô số kể, cao thủ danh nhân như sao trên trời. Có điều, trại chủ Thạch Bình trại, đại hiệp Tạ Tấn, từ trước đến nay vẫn hoàn toàn xứng đáng là nhất lưu cao thủ. Hắn nhiều năm đảm nhiệm minh chủ lục lâm bắc ngũ tỉnh, thống lĩnh quần hào Giang Bắc thề quyết chí kháng Kim, cực kỳ có uy vọng.
Năm trước, dã tâm xâm lược phía nam của hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Lượng đã dần dần hiển lộ. Cuối thu trước quần hào phương bắc cử hành võ lâm đại hội, đề cử con trai của Tạ Tấn là Tạ Khiếu Phong[2] làm minh chủ, đi Lâm An trước để liên lạc chí sĩ kháng Kim phương Nam, chuẩn bị lực lượng một lòng chống đỡ ngoại xâm. Có điều, người ta nói hổ phụ vi khuyển tử thật không sai chút nào, Tạ Khiếu Phong một thân võ công không tồi, nhưng đối nhân xử thế lại thật sự đần độn. Tới Giang Nam chẳng những không liên lạc được với nghĩa sĩ kháng Kim, lại còn bị quần hào Giang Nam lầm là gian tế Kim quốc, mất mặt trở về.
Võ lâm bắc ngũ tỉnh ầm lên một trận. Trong chốn quần hào Giang Bắc có khối người đối cái ghế minh chủ như hổ rình mồi, liền nhân cơ hội này đề nghị tổ chức một lần võ lâm đại hội nữa, đề cử tân minh chủ. Tạ Tấn cùng thê tử Liễu Phương đành phải phát thiếp mời, triệu tập đại hội võ lâm.
Trong lúc nhất thời, trên Thạch Bình sơn tựa như trẩy hội, vô số chưởng môn, thiếu hiệp, anh hùng danh tiếng lục tục lên đến, một hồi võ lâm sự kiện xưa nay chưa từng có sắp bắt đầu.
Vì đợi tiếp đón các đoàn người mới đến, ngoài cửa trại ở lưng chừng núi có một đoàn nữ nhi đứng sẵn, đó chính là thân vệ nữ binh của trại chủ phu nhân Liễu Phương. Nhất thời không có người ngoài, mấy nữ nhi không có gì làm, vui cười đùa giỡn với nhau, trông rất vui vẻ.
“Bang bang phanh!”
Dưới chân núi truyền đến tiếng pháo hiệu. Mấy thiếu nữ lắp bắp kinh hãi, vội chạy nhanh vào vị trí. Tín hiệu này là nhóm người đón khách dưới chân núi phóng, báo có khách quý vào đến. Dĩ nhiên, có thể được Thạch Bình sơn trang coi là khách quý, không phải chưởng môn môn phái nào đó thì cũng là danh túc bô lão đức cao vọng trọng.
Chỉ chốc lát sau, phía cuối đường xuất hiện một nhóm người, trang phục đồng nhất một màu xám, cước bộ vững vàng. Này cũng không có gì ngạc nhiên, chưởng môn, trang chủ này nọ lên núi cũng không ít, ai chẳng mang theo mấy người đệ tử, thuộc hạ? Có điều, giữa đám người này có bốn người nâng một cỗ kiệu chạm trổ rồng phượng.
Các thiếu nữ rất là kinh ngạc, mở to đôi mắt đẹp ngơ ngác đứng nhìn.
Thạch Bình sơn trang đường đi gập ghềnh, người bình thường tự đi lên núi cũng đã rất khó khăn, huống chi còn phải nâng thêm kiệu? Bốn kiệu phu kia nâng cỗ kiệu lại còn bước đi như bay, hiển nhiên là võ công hơn người. Này cũng rất thần kỳ đi, võ lâm anh hào lên núi đều là đi bộ, sao lại có người ngồi kiệu mà đến?
“…… Ta cực kỳ xem thương loại người tự cao tự đại này!” San Hô nhỏ giọng nói.
“Ngô? Nói không chừng đó là một vị lão tiền bối đi đứng không tiện!”
“Suỵt, đừng nói nhảm nữa, bọn họ đến kìa.”
Cỗ kiệu được nam tử áo xám nâng lại, rèm cửa buông xuống. Ngọc Bích cùng San Hô liều mình ngóng cổ dòm thử, nhưng cũng không nhìn thấy người trong kiệu, thật mất mặt.
“Hồng Diệp sơn trang Liên trang chủ dẫn trang chúng đến.” Người dẫn đường phía trước xướng danh.
Nhóm nữ binh xếp thành hai hàng, khom người cho đám người kia nối đuôi đi vào. Lúc này trên trời bỗng truyền đến một tiếng chim kêu, thì ra là một con bạch ưng giương cánh xẹt qua, rít lên thành tiếng. Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn, chỉ có San Hô tà tâm chưa dứt, nhìn chằm chằm cỗ kiệu kia. Ngay tại sát na đó, nàng thấy rèm che hơi động đầy, một bàn tay tiêm tú vén sa liêm, hướng ra ngoài nhìn một cái, rồi buông.
“……San Hô, San Hô, ngươi sao vậy?” Mọi người cất bước, đám người Ngọc Bích quay lại, phát hiện hảo tỷ muội của mình vẫn đang hóa đá tại chỗ.
Chỉ chỉ, ấn ấn, lay lay, sao vẫn còn không nhúc nhích?
“Ngươi đừng làm chúng ta sợ nha? Không phải chứ?” Minh Châu bước đến, lắc mạnh.
“…Không sao không sao, đừng lắc nữa, ta chóng mặt, ô, thực là muốn xỉu luôn rồi!” Sau một lúc lâu, San Hô cuối cùng cũng khôi phục thần trí. Nàng dựng thẳng một ngón tay, ngữ điệu cực kỳ cao thâm nói. “Các ngươi biết trong kiệu là ai không?”
“Hm, không phải là Liên trang chủ của Hồng Diệp sơn trang sao? Mọi người đều nghe thấy mà.”
“Ngươi giở chứng gì thế? Thật sự là…” Nhóm thiếu nữ đều cười nhạo.
San Hô giận.
“Hừ, được thôi, dù các ngươi có cầu ta ta cũng sẽ không nói. Ta nhất định sẽ không thèm nói!”
……Chuyện này trở thành bí mật nho nhỏ của một mình ta.
Một bí mật ngọt ngào không muốn cùng bất luận kẻ nào chia sẻ!
Bởi vì vào sát na rèm che xốc lên, nàng kinh hồn nhìn thấy hé ra một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Đúng là loại hình tuấn nhã tú trí mà nàng vẫn thường mơ ước.
Quá đẹp trai a quá đẹp trai……
Hai mắt biến thành hình trái tim hồng hồng, San Hô lâm vào si ngốc. Các tỷ muội còn lại nhìn không thuận mắt, nhào đến bức cung, vui đùa ầm ĩ một góc trời.
Cuối xuân, hoa ở Giang Nam đã bắt đầu tàn. Trên Thạch Bình sơn ở Giang Bắc lại là mùa sơn hoa nở rộ, khắp trời chim quyên gọi bạn, đám mây ngũ sắc rực rỡ chói lóa.
Trời cao tịch liêu, một trận kình phong xẹt qua, bạch ưng hạ cánh, vọt vào rừng cây, thì ra là một con hải đông thanh mắt đỏ.
Trên đường mòn trong rừng, có một đám người đang vội vàng bước tới, đi đầu là hai người một cao một thấp. Hải đông thanh lượn vòng mấy cái, rốt cuộc đậu trên vai người cao. Chỉ thấy người này một thân hắc y, tay áo bên phải trống trơn, hiển nhiên là bị cụt một tay.
Không cần phải nói, hắn dĩ nhiên là Liên Tranh.
Rừng cây sâu thẳm, tán cây che mặt trời, ánh sáng thập phần ảm đạm, càng làm nổi bật hình dung tiều tụy của hắn, khuôn mặt tái nhợt không một tia huyết sắc. Nhưng mà, thân hình cao gầy của  hắn vẫn đứng thẳng tắp, tựa như tượng sắt, lạnh như tượng băng. Phía sau lưng đeo một cây yển nguyệt lưỡng nhận đao thật dài.
“Ách, sư tôn, người lại chơi trò làm mặt ác nữa à?” Tiểu Thu bĩu môi, huýt sáo bảo hải đông thanh bay sang đậu trên vai mình. “Ta biết thương thế của người đã muốn khỏi hẳn, nhưng cũng không cần tự ngược như thế. Móng vuốt của Tiểu Ngọc Ngọc sắc nhọn vô cùng, chớ để nó cào vào miệng vết thương cũ.”
Trên trán Liên Tranh chảy xuống một giọt mồ hôi cực to.
“Ba!” Ta đánh!
Hải đông thanh giống như có thể nghe hiểu tiêng người, vỗ cánh đập vào mặt Tiểu Thu một phát, cho y một cái xem thường rồi mới ngoan ngoãn đậu lên vai y. Cũng không biết rốt cuộc con mãnh điểu này bất mãn vì bị dính một cái biệt danh ghê tởm, hay vì y nói xấu nó, bảo móng vuốt của nó ngộ thương chủ nhân.
Đột nhiên, Liên Tranh trầm giọng. “……Tà dược sư… lần này thật sự sẽ đến Thạch Bình sơn?”
“Ít nhất nắm chắc tám phần nga.” Tiểu Thu liền nói, “Ta nhớ rõ gã đại phu bất lương đó từng nói qua, Tạ minh chủ Tạ Tấn là bằng hữu của hắn, hơn nữa những năm gần đây cứ hay dính lấy hắn, nhiều lần thỉnh hắn trị liệu. Mà bên chỗ Tạ đại hiệp hình như cũng có thứ gì đó mà hắn một lòng muốn có. Chính là hai bên không thống nhất điều kiện, nên vẫn chưa thành giao. Cho nên, chỉ cần có cơ hội, bất lương đại phu chắc chắn sẽ đến thuyết phục.”
Nhắc đến Bất tử bất cứu Tà dược sư thế nhân kính sợ, đôi mắt Tiểu Thu tràn ngập vẻ vui mừng, nhưng cũng không quên châm chọc nói móc. Trần lão đại nhịn không được hỏi.
“Hắc, Tiểu Thu, hình như ngươi cùng hắn rất quen thuộc?” Nếu không cực kỳ thân quen, làm sao có thể châm chọc khích tướng mà không hề cố kỵ đâu? Đối phương chính là thần y võ lâm danh túc, tuyệt thế kinh luân trong truyền thuyết a~
Tiểu Thu mỉm cười, nháy mắt nói.
“Quen chứ sao không! Hắn là một gã lưu manh háo sắc nhàm chán cực kỳ, ta sẽ không bao che cho hắn đâu. Sá, làm người quan trọng nhất là phải thành thật a!”
Nguyên lai, khi sơn trang bị đại hỏa thiêu hủy, Trần lão đại cùng nhóm người Hán né tránh quan quân, ở trong núi đông tìm tây kiếm. Nói đến cũng kỳ quái, không biết sao nhưng lại tình cờ tìm được Liên Tranh trong sơn động kia.
Bọn họ cũng từng lo lắng, mang theo hai người trọng thương, muốn chạy trốn quan binh Kim quốc thật khó hơn lên trời. Không nghĩ tới thống lĩnh Hoàn Nhan Ô Lộc đang thống lĩnh quân lính lục soát sắp tới sơn động đột nhiên thu binh rút lui, chỉ để lại một mảnh sơn trang khô cằn.
Mọi người cũng ở lại trong núi một khoảng thời gian, không lâu liền phát hiện đám người Tiêu Yến đã thu phục đại bộ phận người Khiết Đan, tìm một núi khác kiến lập sơn trang, mưu đồ phục quốc. Chính là vẫn không tìm được tung tích của Gia Luật Phong. Lúc này Liên Tranh đã tâm tàn ý lãnh, cũng không muốn cùng thuộc hạ cũ đối địch, liền lệnh cho đám người Trần lão đại tự giải tán. Không ngờ bọn họ lại khăng khăng một mực muốn theo hắn, thậm chí còn có một bộ phần người Khiết Đan tìm đến nương tựa. Người đến một phần là vì hắn, một phần vì Gia Luật Mạn Lâm, kết quả nhân số cũng được khá nhiều. Không cách nào khác, đoàn người đến vùng Thái Hành sơn dừng chân. Gia Luật Phong vẫn như cũ biệt vô âm tín.
Giữa mùa xuân, Thái Hành sơn trại cũng nhận được thư mời của đại hội võ lâm bắc ngũ tỉnh. Tiểu Thu vừa nói Tà dược sư có thể đến, Liên Tranh liền hạ quyết tâm đi luôn. Kết quả, Tiểu Thu cùng Trần lão đại muốn xem náo nhiệt nên cũng đòi theo, đi một đường đến đây cũng xem như bình an vô sự.
Lúc này Trần lão đại cảm khái.
“Thật hy vọng có thể gặp được Tà dược sư, chữa khỏi nội thương cho thủ lĩnh.” Bọn họ chỉ biết Liên Tranh sau khi bị cụt tay nội lực tiêu thất, tưởng rằng do bị trọng thương mà thành, nào biết rõ nội tình.
Liên Tranh nghe thấy, mặt vẫn không chút thay đổi.
Sau lưng Tiểu Thu lại là chảy xuống một loạt mồ hôi lạnh, nhưng cũng nhịn không được thắc mắc: Rốt cuộc sư tôn tìm bất lương đại phu làm gì? Có thể nào người còn nhớ…… vương tử?
Bản thân Liên Tranh đã mất nguyên dương, Thái Ất chân khí tự nhiên không cách nào khôi phục được. Mà dĩ nhiên, cánh tay bị chặt cũng chẳng thể mọc lại được. Như vậy, sư tôn tìm kiếm Tà dược sư chỉ có thể là vì người khác.
Tiểu Thu nhớ rõ tháng sáu năm trước, Liên Tranh vì thay Gia Luật Phong cầu y mới tìm tới kinh đô, gặp Tà dược sư hỏi về phong ấn của Nhiếp hồn ma âm, cũng vì thế nên mới gặp được mình. Chính là, trải qua nhiều chuyện như thế… Đến hiện tại, sư tôn vẫn chưa buông tay được sao?
Hơn nữa, bọn họ đều biết, Gia Luật Phong thình lình luyện được tuyệt thế thần công thật sự là kỳ quặc. Trên đời không có chuyện ngồi không rung đùi tự dưng có được. Loại công phu có thể luyện thành trong thời gian ngắn, ít nhiều cũng mang chút tà môn, có thể tổn thương thân thể về sau hay không cũng chưa biết chắc. Lại nói tiếp, Gia Luật Phong mất tích cũng khiến kẻ khác khó hiểu cực kỳ.
Hừ, nói không chừng đầu óc có vấn đề cũng là do loại công phu quỷ quái đó gây ra! Nếu tìm được bất lương đại phu, biết đâu sẽ chữa khỏi được cho vương tử?
Lúc này Liên Tranh ngửa đầu nhìn sơn đạo xa xa, khàn giọng nói.
“Tới Thạch Bình trại rồi, chúng ta lên núi đi.”
Đỉnh núi bị tầng tầng lớp lớp rừng cây che phủ, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh nhỏ mơ hồ qua kẽ lá. Rõ ràng đã muốn cuối xuân, ánh mặt trời chiếu xuống trong trẻo nhưng lạnh lùng, không chút ấm áp. Đưa mắt nhìn quanh, khắp núi đồi hoa quyên đỏ rực như lửa, tựa như rừng phong sau núi ở Hồng Diệp sơn trang ngày xưa, mỗi lần đến tiết trùng dương lại tầng tầng lớp lớp tẫn nhiễm, đỏ đến tưởng chừng như bốc cháy.
—————————————–
[1] Thiền Uyên chi minh: hiệp ước ở Thiền Uyên. Thiền Uyên là tên một vùng đất thời xưa, ở phía tây nam Bộc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
[2] Xem thêm “Kim tuế đông phong vãn” cùng hệ liệt để biết chuyện tình hoành sờ tráng của anh Tạ Khiếu Phong cùng em Đàn Huyền Vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.