Chương trước
Chương sau
Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Không khí trong phòng khách rất náo nhiệt, có không ít người của Đoạn gia tới, trừ Đoạn lão gia và Đoạn thái thái còn có hai công tử của Đoạn gia nữa, Hạ Mạnh Mai đang ngồi trên ghế chủ tọa uống trà, Hạ thái thái bị thái thái nhà thông gia lôi kéo nói chuyện, cả nhóm người ngồi trong phòng khách nhưng lại không thấy Hạ Ninh Tranh và Đoạn Minh Y đâu.

Hạ Vân Khâm mỉm cười dẫn Hồng Đậu đi vào chào hỏi: "Bác trai Đoạn, bác gái Đoạn, anh cả, anh hai."

Hai thiếu gia của Đoạn gia đều đã ngoài 30, Đại thiếu gia tên là Đoạn Minh Phong, Nhị thiếu gia tên là Đoạn Minh Ba, tướng tá nhìn cũng lịch sự, nhưng có lẽ do gặp quá nhiều áp lực từ chuyện tiếp quản việc kinh doanh của gia đình nên phong độ có vẻ giảm sút, dáng người cũng không mạnh mẽ lắm, nụ cười ỉu xìu.
Hạ thái thái vừa thấy Hạ Vân Khâm liền mắng: "Cuối cùng cũng về rồi à, Hồng Đậu đã không thoải mái thì chớ, không để con bé ở nhà nghỉ ngơi mà lại còn dằn vặt con bé làm gì hả?"

Hạ Vân Khâm vô duyên vô cớ bị trách mắng, nhất thời không tìm được lời giải thích nào, ngẩn ra, chỉ có thể cười gật đầu: "Vâng, mẹ nói phải, tại con không cân nhắc chu đáo."

Hồng Đậu làm ra vẻ không có chuyện gì ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng. Hạ thái thái lườm con trai một cái, kéo Hồng Đậu lại gần, cẩn thận quan sát sắc mặt của con dâu, tình cảm thân thiết không lời nào có thể miêu tả được.

Đoạn thái thái nhìn mẹ chồng nàng dâu thân thiết, sắc mặt lạnh dần, cụp mắt xuống uống một ngụm trà, lúc này mới lộ ra nụ cười hiền lành, hơi nheo mắt nhìn Hồng Đậu nói: "Nhị thiếu nãi nãi đang ở độ tuổi trẻ trung, nhìn sắc mặt thì thực sự không nhìn ra chỗ nào không khỏe cả."
Hạ Vân Khâm ngước mắt nhìn Đoạn thái thái một cái, Hạ thái thái đáp: "Xưa nay thân thể vợ Vân Khâm luôn khỏe mạnh, mặc dù đúng là có bệnh vặt hay đau đầu, nhưng đột nhiên hôm qua lại nói không thoải mái, dù sao cũng nên khám cho yên tâm."

Từ lúc vào phòng Hạ Vân Khâm đã chú ý đến việc không thấy Trình viện trưởng đâu, anh hỏi mẹ mình: "Lúc nãy quản gia có nói là Trình viện trưởng cũng tới rồi mà, ông ấy đi đâu rồi ạ?"

Hạ thái thái chưa tiếp lời, Đoạn thái thái liền cười: "Minh Y không thoải mái, Ninh Tranh vừa mới để Trình viện trưởng khám bệnh cho Minh Y rồi."

Hạ thái thái nói: "Không phải vậy, Trình viện trưởng đợi một lúc lâu không thấy các con trở về, Minh Y nói con bé muốn đổi bác sĩ nên Trình viện trưởng lên khám Minh Y trước rồi."

Đợi một lúc không thấy Trình viện trưởng đi xuống, Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ, nói với Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái: "Cha mẹ, buổi tối con có việc gấp phải ra ngoài một chuyến. Bác trai Đoạn, bác gái Đoạn, hai người ngồi chơi, xin lỗi cháu không tiếp đãi lâu được. Hồng Đậu, nhân lúc Trình viện trưởng còn chưa xuống, em về phòng ngủ thay đồ với anh đi."
Hồng Đậu xin lỗi Đoạn gia rồi theo Hạ Vân Khâm trở về phòng.

Đóng cửa lại, Hạ Vân Khâm đi tới két sắt phía sau bàn học, mở tủ và lấy ra một xấp tài liệu, đứng trước bàn lật xem.

Hồng Đậu tiến lại gần, thấy toàn là bản đồ kiến trúc, lập tức đoán đây là những bản thiết kế mà Hạ Vân Khâm đã vẽ: "Đây là bản thiết kế của các tòa nhà à? Có tổng cộng mấy chỗ?"

Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm tờ giấy: "Năm chỗ."

"Tất cả đều là những tòa nhà đã bị đồn là ma ám trong vòng 10 năm qua à anh?"

"Đúng vậy, mặc dù có hai tòa nhà chưa bị đồn là ma ám cũng không bị bỏ trống bao giờ, nhưng vì chủ nhân của chúng có lai lịch không rõ ràng nên anh vẫn xếp vào loại nên được điều tra thêm, một trong số đó chính là tòa nhà ở ngõ Đồng Phúc của gia đình em đấy."

Hồng Đậu thấy anh lật từng tờ ra xem cẩn thận, có lẽ vì không tiện mang chúng theo nên sau khi xem lại hai lần, anh cất chúng vào két sắt: "Anh đi đây, tối nay sợ là không về được, em ngủ trước đi nhé."

Hồng Đậu xoay người muốn đi vào trong phòng: "Buổi tối lạnh, để em lấy áo khoác cho anh."

Hạ Vân Khâm túm cô lại, xòe bàn tay còn lại ra, trong lòng bàn tay anh có gì đó trắng sáng lấp lánh, anh cười nói: "Nhìn xem, có thích không?"

Hồng Đậu nhìn kỹ lại, là một sợi dây chuyền kim cương, trên đó chỉ có duy nhất một viên kim cương, so với sợi dây chuyền có kim cương kết thành một chuỗi mà Hạ Vân Khâm tặng cho cô khi tân hôn thì sợi này khiêm tốn hơn, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy được sự óng ánh rực rỡ của viên kim cương, có một loại rung động nhẹ nhàng. Nếu ngày thường đeo càng có vẻ tinh xảo dịu dàng.

Cô ngước mắt nhìn anh: "Tặng em hả?" Chắc là vừa rồi anh tiện tay lấy từ trong két sắt ra.

Hạ Vân Khâm bảo cô xoay người lại, anh muốn đích thân đeo cho cô: "Cái anh tặng em hôm tân hôn chẳng thấy em đeo mấy, vài hôm trước ông chủ của cửa hàng Châu Bảo kéo cha đi kiểm kê, anh thấy chất lượng của sợi dây chuyền này khá tốt liền thuận tay mua luôn, mặt của sợi dây chuyền này nhỏ nhắn xinh xắn, ngày thường lấy ra đeo cũng không sợ bị người khác ghen tị."

Ánh mắt Hồng Đậu đầy vui vẻ, cô chu môi: "Đeo sợi dây chuyền kia không phải bị người khác ghen tị, mà là quá thu hút sự chú ý, em là một sinh viên, sao có thể cứ thế đeo ra ngoài được chứ?"

"Vậy thì đeo sợi này đi, không bị ai chú ý đâu." Anh cúi đầu đeo dây chuyền cho cô, sau đó nắm chặt lấy bả vai cô, xoay lại, "Cái này chống nước, đeo lên rồi thì không cần tháo xuống nữa."

Cô thích thú cúi xuống ngắm nghía một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Sao nào, nhìn có đẹp không?"

Thấy vợ thích thú như vậy, tất nhiên Hạ Vân Khâm cũng rất vui, sờ cằm nói: "Miễn cưỡng có thể để vào mắt."

Hồng Đậu lườm anh một cái, đắc ý sờ mặt dây chuyền, "Sao anh toàn tặng em kim cương thế?"

Hạ Vân Khâm nhìn xuống, thầm nghĩ nếu mặt dây chuyền nằm trên bộ ngực trắng ngần của cô thì nhất định sẽ đẹp đến mức không tả nổi, nhưng bây giờ không thể suy nghĩ nhiều được, ánh mắt dừng ở ngực cô một lúc rồi cất bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Nhớ khi còn bé anh có đọc một cuốn sách cũ, trong sách ví von tình cảm vợ chồng "bền hơn kim cương", sau này anh mới biết, kim cương chống lại sự tôi luyện nhiều hơn những loại đá thông thường khác, xứng đáng với danh xưng "cứng rắn không gì có thể phá vỡ". Theo kiến thức vụng về của anh, so với ngọc bích ngọc trai gì đó, tặng cái này cho vợ có ngụ ý tốt nhất."

Hồng Đậu suy nghĩ một lúc, sự vui vẻ trong lòng lan dần tới mặt, tiễn anh tới cửa, thấy anh kéo cửa, cô vội đứng chắn trước mặt anh: "Này, anh đợi đã."

"Sao thế?" Anh nhướng mày, "Không nỡ để anh đi à?"

Hiếm khi cô lộ ra vẻ thật lòng, thỏ thẻ nói: "Tặng em nhiều quà như thế, anh không muốn quà gì ư?"

Anh ngạc nhiên: "Muốn tặng quà cho anh hả?"

"Tất nhiên rồi."

"Vậy anh phải suy nghĩ thật kỹ đã."

Anh suy nghĩ một lúc, cố ý nói: "Anh thật sự không nghĩ ra nổi, Ngu Hồng Đậu, tặng quà là phải thành tâm, em hỏi trước rồi mới tặng, anh còn gì để ngạc nhiên nữa chứ?"

Anh luôn có đạo lý của anh, Hồng Đậu theo anh ra ngoài, thầm tính toán: "Dù sao cũng không vội, có thể ngày nào đó em sẽ cho anh một sự ngạc nhiên thật lớn..."

Lúc này người hầu tới thông báo: "Nhị thiếu gia, xe chuẩn bị xong rồi."

Hạ Vân Khâm mỉm cười: "Anh đi trước đây. Lát nữa sau khi Trình viện trưởng khám bệnh xong em nhớ ngủ sớm nhé."

Hồng Đậu giơ tay sờ áo khoác của anh, vốn có ý muốn phủi ít bụi trên áo khoác cho anh, ai ngờ chạm phải một thứ rất cứng, sau khi nhận ra đấy là chuôi súng lục, cô liền ngẩn người, nhớ lại một buổi tối nào đó không lâu trước đây, Hạ Vân Khâm bị gọi ra ngoài, cô cũng từng thấy anh mang súng theo.

Trong lòng cô đột nhiên không yên tâm: "Hạ Vân Khâm."

Hạ Vân Khâm im lặng nhìn cô một cái, thấy được sự lo lắng của cô, nắm chặt tay cô đặt bên môi mình, ra hiệu cho cô yên tâm.

Hai người xuống dưới lầu chào hỏi mấy người Đoạn gia, Hạ Vân Khâm đi xuyên qua phòng khách ra ngoài.

Lên xe rồi, Hạ Vân Khâm thấy Hồng Đậu vẫn đứng trên bậc thang, liền giục cô: "Lạnh rồi, em mau vào đi."

Hồng Đậu gật đầu, chậm rãi đưa tay lên, nắm chặt viên kim cương óng ánh trước ngực, thấy anh đã khởi động xe, bỗng nhiên kêu to với anh: "Hạ Vân Khâm."

"Sao vậy?"

Cô mỉm cười: "Ich liebe dich." (1)

(1): Ich liebe dich: tiếng Đức, nghĩa là em yêu anh.

Đây là bí mật của riêng hai người, dù có người ngoài ở đây thì vẫn có thể nói lớn.

Người Hạ Vân Khâm hơi run lên, rõ ràng lần đầu tiên nghe được từ miệng cô, lại giống như đã luẩn quẩn bên tai hồi lâu, anh nở nụ cười, thấp giọng trịnh trọng đáp lại: "Ich auch." (2)

(2) Ich auch: tiếng Đức, nghĩa là anh cũng vậy.

Cô nhìn theo chiếc xe Hạ Vân Khâm lái đi xa.

Một vầng trăng tròn khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, giơ tay là có thể chạm được ngay, ánh trăng tinh khiết như vừa được rửa qua, thảm cỏ lại như tấm đệm nhung mềm mại. Sân trước và sân sau của Hạ gia được xây dựng rất tỉ mỉ, mỗi lần đến tối, khắp nơi đều đẹp như giấc mộng mỏng manh, lần này Hạ Vân Khâm rời đi, vốn dĩ cô hơi mất mát nhưng khi đối diện với ánh trăng và cảnh đẹp, dư vị của mấy tháng hai người kết hôn dường như đang quay lại từng chút một, đủ loại cảm xúc tràn về tâm trí cô, chỉ mới mấy tháng mà như đã sống với Hạ Vân Khâm nửa cuộc đời rồi vậy, nghĩ đến những lúc ngọt ngào, sự phiền muộn mơ hồ trong lòng cũng giống như làn khói nhẹ bị thổi tan.

Sau đó vẫn là quản gia nhắc nhở cô đừng để bị cảm lạnh, cô mới lấy lại tinh thần. Trở về nhà, phòng khách vẫn ngập tràn tiếng cười nói, cô đến cạnh ghế sofa, ngồi xuống nói chuyện với mẹ chồng một lát thì Trình viện trưởng và vợ chồng Hạ Ninh Tranh cùng đi xuống, theo sau họ còn có một y tá.

Trình viện trưởng vừa xuất hiện, Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái còn chưa nói, Đoạn thái thái đã lập tức ngồi thẳng người, đối phương vừa ngồi xuống liền không thể chờ đợi được mà hỏi: "Trình viện trưởng, sức khỏe của Minh Y không có gì đáng lo chứ?"

Đoạn Minh Y không nói lời nào ngồi sát vào Hạ Ninh Tranh, nhìn dáng vẻ của Hạ Ninh Tranh thì có vẻ như tâm trạng anh ta cũng không tốt lắm.

Trình viện trưởng thong thả uống một ngụm trà: "Sức khỏe của Đại thiếu nãi nãi không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu muốn mang thai, thứ nhất là phải thả lỏng tinh thần, thứ hai là cần điều dưỡng thêm khoảng 1 - 2 năm nữa. Sau này tôi sẽ giới thiệu một bác sĩ phụ khoa tên là Mary cho Đại thiếu nãi nãi, người này là một chuyên gia, nếu để cô ấy lập phương án giúp Đại thiếu nãi nãi, chắc cũng không có vấn đề gì đâu."

Vì trong phòng còn có vài người đàn ông nên cũng không tiện nói chi tiết những vấn đề khác.

Thoáng chốc không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn hẳn.

Một lúc lâu sau, vẫn là Hạ thái thái chủ động phá vỡ bầu không khí im ắng ấy, cười nói: "Minh Y và Ninh Tranh còn trẻ, chuyện này không vội."

Trình viện trưởng ngẩng đầu lên nói: "Nhị thiếu nãi nãi về rồi à?"

Lúc này Hạ thái thái mới lấy lại tinh thần, nói với Hồng Đậu: "Có gì không thoải mái thì nói cho Trình viện trưởng hết đi con."

Nói xong liền đích thân đi lên lầu cùng Hồng Đậu.

Không lâu sau, Trình viện trưởng đi xuống lầu cùng Hạ thái thái, vừa đi vừa cười nói: "Hạ thái thái tự mình dọa mình thôi, Nhị thiếu nãi nãi không mắc bệnh gì cả, là tin vui, thân thể của người mẹ khỏe mạnh, đứa bé cũng ổn định, ít nhất được khoảng 50 ngày rồi, Hạ lão gia, Hạ thái thái, chúc mừng chúc mừng, Hạ gia sắp có cháu trai rồi."

Tất nhiên Hạ thái thái không che giấu được niềm vui trên mặt, bà vỗ ngực, vừa xúc động vừa vui mừng: "Ai mà ngờ được, Vân Khâm vừa kết hôn chưa được bao lâu đã lên chức cha rồi."

Sau đó vui vẻ quay sang nói với mấy người hầu đứng gần đó: "Đi gọi Tứ tiểu thư đến chơi với chị dâu nó đi. Trình viện trưởng, chúng ta xuống lầu ngồi thôi."

Cửa phòng không đóng, cuộc đối thoại của hai người vọng từ ngoài vào, không rõ Hồng Đậu đang vui hay đang xấu hổ ngồi ngơ ngác trong phòng một lúc lâu, chợt nhớ đến điều gì đó, khóe miệng cô từ từ cong lên, cô quay lại mở cửa ban công, phóng tầm mắt ra xa không mục đích, biết rõ không thấy được xe của Hạ Vân Khâm nhưng vẫn hận không thể báo tin cho anh ngay lúc này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.