Lúc này trong phòng đang yên tĩnh, giọng cô vốn đã rất thanh thúy, đáng yêu nay lại càng thêm phần động lòng, Hạ Vân Khâm nào còn tâm trạng gì để vẽ mấy cái công cụ này nữa, lập tức hạ bút xuống, đứng lên: "Anh đi tắm đã."
Hồng Đậu nói xong thì cũng thầm cảm thấy hối hận, vốn dĩ cô lo cho anh mấy ngày qua bận bịu, ngày mai lại còn phải đưa cô về nhà, chiều thì phải đến trường, sợ anh mệt mỏi nên mới khuyên anh đi ngủ sớm, nào ngờ lời nói ra lại thành một ý khác.
Thấy Hạ Vân Khâm đi thẳng vào phòng, rõ ràng là đã hiểu sai lời cô nói, Hồng Đậu tỏ vẻ mình đang không vội muốn lên giường, cố tình ngồi lì trên ghế.
Chỉ lát sau, Hạ Vân Khâm đã tắm xong, cầm khăn tắm lau qua đầu tóc.
Nhìn lên thì lại thấy giường trống không, Hồng Đậu vẫn còn đang đọc sách ở phòng ngoài. Anh ném khăn vào phòng tắm, bước đến sau lưng cô: "Em không đi ngủ à?"
Hồng Đậu cực kì nghiêm túc nhìn vào bản vẽ của anh: "Em đang nghiên cứu xem hình dạng của thứ này trông thế nào."
Anh cuộn bản vẽ lại: "Đây là chuyện của Vương thám tử."
Hồng Đậu lại cầm quyển từ điển lên: "Vậy em học tiếng Đức."
Anh kéo cô đứng lên: "Anh dạy em."
"Em không thích anh dạy."
"Không dạy em thì em định học thế nào?"
"Tính tự giác của em cao lắm."
"Không thể chỉ dựa vào tính tự giác để học ngoại ngữ, nhất định phải có người dạy."
"Sao lại anh lại ngang ngược như vậy nhỉ? Đang yên đang lành thì đòi làm thầy người ta."
"Người khác xin anh dạy anh còn không dạy cho đâu, chỉ dạy mình em thôi đấy."
Hồng Đậu bị anh kéo vào phòng, lúc đi ngang qua giường nhỏ, đột nhiên anh dừng lại, ôm cô ngồi xuống. "Không phải anh buồn ngủ à?"
Anh ôm eo cô, để cho cô ngồi yên trên chân mình, "Chúng ta ngủ ở đây một lát được không?"
Lần đầu tiên gặp chuyện như thế này, Hồng Đậu vừa xấu hổ vừa giận:
"Anh muốn làm gì thế?"
Hạ Vân Khâm cũng cảm thấy hơi có lỗi, nhưng anh vẫn không dừng lại, mà ngửa mặt hôn lên cổ cô, mò tay vào vạt áo cô: "Ngủ ở giường nhỏ cũng được mà."
Lại còn thế nữa? Hồng Đậu xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất, sau khi giãy giụa một lúc, cuối cùng cô cũng nhảy xuống khỏi đùi anh, vừa cười vừa chạy đến giường lớn: "Anh ngủ một mình ở giường đó đi, em muốn ngủ ở giường này."
Mặc dù Hạ Vân Khâm rất muốn thử cái mới với Hồng Đậu nhưng anh cũng sợ cô sẽ mất hứng, nên cũng không đành lòng ép cô, anh sờ mũi, sau đó đành phải lên giường lớn cùng cô. Hồng Đậu cố tình chơi xấu, cố ý nằm cách xa anh, anh vén chăn lên, vừa đặt lưng xuống, nhân lúc cô không đề phòng anh kéo cô nằm dưới người mình, sau đó đỡ lấy đầu cô, cúi đầu xuống hôn lên phần cổ trắng muốt của cô: "Ngủ ở giường lớn cũng được, nhưng hôm nay chúng ta thử một kiểu ngủ mới đi."
Vừa nói anh vừa đưa tay xuống dưới, kéo hai chân cô ra, đặt lên hông mình.
Đối với anh, chuyện này cực kì mới mẻ, tối nay anh nhất định phải dạy Hồng Đậu thật tốt mới được.
Lần này mặc dù Hồng Đậu cũng rất ngại, nhưng cuối cùng cô không đẩy anh ra rồi bỏ chạy như lần trước, mà chỉ nhắm mắt lại nói: "Em, em vẫn còn hơi đau, ban ngày em phải cố chịu đựng..."
Hạ Vân Khâm vừa cởϊ áσ cô ra được một nửa, nghe thấy câu này của cô liền ngẩn ra, thì ra cô vẫn còn đau, mặc dù bây giờ anh muốn cầm súng ra trận ngay lập tức nhưng nghĩ đến cảm nhận của cô, anh không thể không dừng lại. Cũng không đến mức nhất định phải làm cho bằng được, nếu cô đau thì nên dừng lại mới phải.
Hồng Đậu đợi một lúc, chỗ nào đó của Hạ Vân Khâm vẫn dựng đứng rất hiên ngang, bất khuất, nhưng anh lại không nói gì, chỉ liên tục hôn cô, chỗ này một ít, chỗ kia một tẹo, đến những chỗ anh thích thì anh quyến luyến ở lại lâu hơn chút nữa. Cô thầm đoán anh đang quan tâm mình, cảm thấy rất ngọt ngào, mặc dù vẫn nhắm mắt nhưng cô khẽ đưa tay lên níu cổ áo anh, nói khẽ bên tai anh một câu, cô nói rất khẽ, gần như chỉ mấp máy môi mà thôi.
Hạ Vân Khâm giật mình, thầm cảm thấy vui mừng, nhịn cười hôn cô thêm cái nữa: "Được rồi, anh sẽ nhẹ nhàng."
Buông rèm, hai người giày vò nhau đến tận đêm khuya, Hạ Vân Khâm giúp Hồng Đậu dọn dẹp sạch sẽ, sau đó nằm xuống ôm lấy cô.
Hồng Đậu cực kì mệt mỏi, nằm trên ngực anh, mắt nhắm hờ giả vờ đang ngủ.
Hơi thở của anh phả vào tóc cô khiến cô cảm thấy hơi ngứa, mặc dù hai người không nói lời nào nhưng trong lòng hai người luôn có cảm giác thỏa mãn, một cảm giác rất ngọt ngào.
Không biết bao lâu sau, cô khẽ thở dài thỏa mãn, nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, những nghi ngờ để trong lòng lâu thì sẽ lên men, chi bằng nhân lúc này hãy giải quyết nó triệt để: "Tại sao xe đạp của anh cũ như vậy rồi mà anh vẫn chưa chịu thay?"
Hạ Vân Khâm đang thiu thiu ngủ, nghe thấy câu hỏi của cô, anh mở mắt ra, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh cũng không thấy quá bất ngờ, cô thông minh như vậy, hỏi về chiếc xe đạp kia chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hạ Vân Khâm im lặng một lúc, anh không muốn vòng vo, nhưng cũng không muốn nói qua loa lấy lệ với cô, anh khẽ vuốt tóc cô, "Anh không đổi xe tất nhiên là có lý do của riêng mình."
Hồng Đậu lườm anh.
Anh không chịu nhường cô, hai người mặt đối mặt một lúc lâu, thấy anh không có ý định nói với mình, cô cũng không muốn để cho anh nhìn thấy mình mất hứng nên đẩy anh ra, nằm quay người sang chỗ khác, giả vờ như không quan tâm, "Được rồi, vậy em không hỏi nữa." Dù sao tương lai cũng còn dài, không thiếu cơ hội để hỏi rõ chuyện này.
Hạ Vân Khâm nhìn lưng cô, ánh đèn ngủ chiếu xuống khuôn mặt cô, càng khiến gò má của cô trở nên đầy đặn và bóng bẩy hơn, nhìn cô, anh lại nghĩ đến một quả đào chín mọng, căng tròn đang tỏa hương thơm ngát.
Nhưng quả đào này đang tức giận với anh, chỉ quay mỗi mông về phía anh.
Anh kéo cô lại: "Hồng Đậu."
Hồng Đậu nhắm mắt lại: "Hồng Đậu ngủ rồi."
"Thật à?" Hạ Vân Khâm chớp mắt: "Ngủ rồi mà vẫn nói chuyện được sao?"
Hồng Đậu đáp: "Không những có thể nói chuyện mà còn có thể cắn người được nữa cơ." Nói xong, cô kéo cánh tay đang để trên ngực mình của anh cắn một cái.
Hạ Vân Khâm nhịn đau để mặc cho cô cắn mình, nào ngờ cô chỉ cắn hờ một cái rất nhẹ, ngay cả dấu răng cũng không có.
Anh nhịn cười, hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô: "Hồng Đậu, anh không có bí mật gì muốn giấu em đâu, chỉ là có vài chuyện không chỉ liên quan đến anh mà còn dính dáng đến một số người khác, tóm lại, phải đợi mọi chuyện xong xuôi thì mới có thể nói với em."
Hồng Đậu còn chưa lên tiếng nhưng đầu vai đã thả lỏng không ít.
Hạ Vân Khâm nói tiếp: "Ngày mai chúng ta về ngõ Đồng Phúc, quà cáp đã được chuẩn bị hết rồi, sáng mai em kiểm tra lại xem còn thiếu gì không. Bây giờ anh trai em không làm cảnh sát nữa, có vẻ như mẹ em muốn mở lại cửa hàng, ngày mai anh sẽ bàn bạc với họ, xem họ thấy ưng mặt bằng ở chỗ nào để còn chuẩn bị dần."
Hồng Đậu cảm thấy rất ấm lòng, nhưng nếu để Hạ Vân Khâm ra tay lo liệu cho cả một cửa hiệu, nhỡ nó xa xỉ quá thì sẽ gây bất lợi cho việc làm ăn mất. Hơn nữa, dựa theo tính cách của Hạ Vân Khâm, nhất định anh sẽ vừa bỏ tiền vừa góp sức, mà mẹ và anh trai cô vốn là những người rất khách sáo, chưa chắc họ đã đồng ý để cho Hạ Vân Khâm nhúng tay vào chuyện này. Với cả, hai người vừa mới cưới nhau, Hạ gia vốn nhiều người nhiều tai mắt, nếu để người ta biết Hạ Vân Khâm bù tiền vào Ngu gia, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào, "Để mai gặp mẹ và anh trai rồi nói tiếp."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]