Hôm sau là thứ bảy nên Hồng Đậu dậy trễ hơn thường ngày, khi cô ra khỏi phòng, mẹ và anh trai đã đợi cô ở bàn ăn.
Vẻ mặt hai người đều rất nghiêm túc, có vẻ như họ có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Quả nhiên, vừa ngồi xuống, mẹ liền lên tiếng: "Cả đêm qua mẹ và anh trai con đều suy nghĩ về đề nghị của Hạ tiên sinh, và cảm thấy mặc dù biện pháp này rất tốt, nhưng dù sao thì cũng phải hỏi ý con thế nào. Hôn nhân là chuyện quan trọng nhất của đời con, chỉ vì để tránh họa mà đánh đổi cả nửa đời sau thì cũng không đáng."
Bà vừa nói vừa cẩn thận đánh giá biểu cảm của Hồng Đậu.
Hồng Đậu chỉ tập trung ăn cháo, không đáp lại.
Ngu thái thái vốn dĩ thầm hiểu mọi chuyện, bây giờ lại càng chắc chắn hơn. Bà gắp một miếng cá nhỏ thả vào bát cháo của con gái, từ từ nói tiếp: "Hai năm đầu sau khi cửa hàng đóng cửa, vì sợ chiến tranh nên lúc nào mẹ cũng chuẩn bị tiền nong sẵn sàng, nếu thật sự cần phải rời đi thì thu dọn cũng rất dễ dàng, chỉ cần nhờ Hạ tiên sinh giúp đỡ một chút thì chúng ta hoàn toàn có thể chuyển đến Bắc Bình hoặc Thiên Tân ngay trong đêm. Mặc dù Bạch Hải Lập có quyền thế ở vùng này đi chăng nữa thì ông ta cũng không thể với tay được đến tận đó, chỉ cần chúng ta rời đi, tai họa cũng sẽ biến mất. Còn về chuyện đi học, các giảng viên hiện tại đều rất quý con, chỉ cần nhờ thầy Nghiêm hoặc chủ nhiệm khoa viết một bức thư giới thiệu, khi nào chúng ta đến Bắc Bình thì lại tìm một ngôi trường khác." Hồng Đậu hơi sững lại, tức giận hỏi: "Chỉ vì trốn tránh một tên tiểu nhân thôi mà đang yên đang lành chúng ta lại phải bỏ nhà, bỏ việc, rời khỏi quê hương? Con còn phải đợi xem kết quả của tên Bạch Hải Lập này sẽ thế nào nữa chứ."
Ngu thái thái và con trai nhìn nhau, thuận tiện đáp lại lời của con gái, "Vậy là con không muốn rời đi? Vừa không muốn chuyển nhà vừa không muốn bị Bạch Hải Lập ức hϊếp? Vậy thì phải làm theo lời đề nghị của Hạ tiên sinh thôi, hai nhà chúng ta kết thông gia rồi tuyên bố trên báo."
Mặt Hồng Đậu bỗng chốc đỏ lên như quả cà chua, cô lập tức im lặng.
Đến lúc này, sao Ngu thái thái còn có thể không biết việc con gái mình có thiện cảm với Hạ tiên sinh nữa chứ, "Hạ tiên sinh nói mọi chuyện tùy theo con. Hôm qua cậu ấy muốn xác định thái độ của con, nhưng con lại cứ ở yên trong phòng không chịu ra ngoài. Cậu ấy đợi mãi, cuối cùng đành phải nói chuyện với mẹ và anh con, nói chỉ cần con không phản đối thì toàn bộ chuyện đính hôn sẽ do cậu ấy lo liệu. Còn nói mẹ và em gái cậu ấy rất thích con, cha cậu ấy cũng đã nhắc đến việc dẫn con đến Hạ gia ăn cơm. Mặc dù chúng ta làm chuyện này chủ yếu là để tránh tai họa, nhưng cậu ấy toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với con. Bây giờ mẹ và anh trai con chỉ đợi một câu nói thật lòng của con thôi, con đồng ý gả cho Hạ Vân Khâm chứ?" Toàn tâm toàn ý muốn kết hôn.... Lông mi Hồng Đậu hơi run lên, câu nói này cứ văng vẳng trong đầu cô, để che giấu đi sự ngại ngùng của mình, cô bĩu môi, đặt bát cháo xuống.
Thấy con gái mãi không chịu tỏ thái độ, Ngu thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc chọc vào trán cô: "Bình thường thì nói nhiều lắm cơ mà, giờ đến chuyện quan trọng thì miệng kín như bưng ấy. Mẹ mới gặp Hạ Vân Khâm mấy lần thôi, dáng vẻ, học thức đều không có chỗ nào để chê, nhân cách cũng rất tốt, có điều không biết chuyện đời tư thế nào thôi. Lần trước cậu ấy còn đến lầu ba để tìm Khâu tiểu thư, rồi còn cả chuyện với Đại thiếu nãi nãi nhà đó nữa, nhỡ đâu cậu ấy trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài...."
Lời này vừa nói ra, Hồng Đậu đã vội cắt ngang: "Lần trước anh ấy đến tìm Khâu tiểu thư là có chuyện muốn điều tra, chuyện với chị dâu là do người khác muốn gây xích mích trong Hạ gia nên mới cố tình tuồn ra." Ngu thái thái ngạc nhiên nhìn con gái, Hồng Đậu hơi ngẩn ra, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá, lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này ngay cả Ngu Sùng Nghị cũng nhận ra em gái mình rất để ý đến Hạ Vân Khâm, không nhịn cười được, nói với mẹ: "Hạ tiên sinh không phải người như vậy đâu, các đồng nghiệp trong đồn cảnh sát thỉnh thoảng vẫn tụ tập nói chuyện với nhau về mấy nhà hào môn này. Ai cũng nói Hạ tiên sinh và anh trai cậu ấy đều có phẩm hạnh rất tốt. Hơn nữa, mấy ngày gần đây con cũng hay gặp cậu ấy, nhân cách người này rất tốt, con thấy dù sao thì cũng chỉ là tin vịt thôi, không đáng tin đâu mẹ."
Ngu thái thái lườm con trai mình một cái: "Chẳng phải là mẹ sợ Hồng Đậu gả qua nhà đó rồi sẽ bị bắt nạt sao? Vốn dĩ đã là gả cao, nếu đối phương là một vị thiếu gia phong lưu, sau này bị uất ức thì có thể tìm ai kể khổ đây? Em gái con từ bé đến lớn đã không sợ trời không sợ đất, nếu bị vậy chắc chắn sẽ không im lặng chịu đựng. Đến lúc đấy thì hai đứa nó cãi nhau qua ngày chắc?"
May mà lúc này có người gõ cửa, Hồng Đậu lập tức đứng lên chạy ra mở cửa. Nào ngờ người đứng bên ngoài là Hạ Vân Khâm, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt cô hơi ửng đỏ, cô nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hạ Vân Khâm không ngờ Hồng Đậu sẽ ra mở cửa, cũng ngẩn người.
Lúc này cô mới nhận ra anh ăn mặc rất trang trọng, đằng sau còn có mấy vị quản gia.
Ngu thái thái đi ra, ngạc nhiên hỏi: "Hạ tiên sinh? Còn đứng đấy làm gì, mau vào nhà đi. Mấy người này là?"
Hạ Vân Khâm rời ánh mắt khỏi khuôn mặt của Hồng Đậu, anh nói với Ngu thái thái: "Cha nghe cháu nói muốn sang cầu hôn, sợ làm sai quy củ, hơn nữa cũng là để bày tỏ thành ý của gia đình cháu nên cho mấy vị quản gia đi theo cháu đến đây."
Mấy vị quản gia cũng rất hiểu lễ nghĩa, thấy thái độ lễ phép của chủ mình với thái thái thông gia, cũng khẽ khom người, nói với Ngu thái thái: "Ra mắt Ngu thái thái."
Sắc mặt Ngu thái thái càng có vẻ ưng ý hơn, nhưng đối mặt với nhiều người như vậy, bà cũng không tỏ thái độ vừa mừng vừa lo mà chỉ mỉm cười gật đầu: "Vậy mời mọi người vào nhà ngồi."
Dù sao thì cũng bàn về chuyện hôn sự của mình và Hạ Vân Khâm, mới đầu Hồng Đậu còn giả vờ bình tĩnh, dặn thím Chu đi pha trà, sau đó cảm thấy rất xấu hổ nên lại đi vào trong.
Hạ Vân Khâm vào nhà, nhưng cũng không ngồi ở phòng khách, mà sau khi nhỏ giọng thương lượng mấy câu với mọi người, anh, mẹ cô và anh trai cô đều lên thư phòng bàn chuyện.
Mấy vị quản gia biết rõ phép tắc, chỉ yên lặng ngồi đợi ở phòng khách.
Phòng khách lặng im như tờ, một lúc lâu sau mới có tiếng Ngu thái thái vang lên ở hành lang, "Cậu tỉ mỉ thật đấy, chuyện gì cũng tính toán chu toàn cả rồi, nhưng mà dù vậy thì tôi vẫn thấy đầu tháng sau cưới là quá gấp gáp."
Mặc dù nói như vậy, nhưng qua cuộc trò chuyện khi nãy, hai bên cũng đã thống nhất, Ngu thái thái cũng không có ý trách móc anh.
Tháng sau cưới? Hồng Đậu vốn đang khoanh tay ngồi trước bàn học, bỗng nhiên run lên, sau đó lập tức yên lặng ngồi lắng tai nghe tiếp.
Chỉ thấy Hạ Vân Khâm áy náy xin lỗi: "Làm như vậy đúng là thiệt thòi cho Hồng Đậu, khi nào gia đình hai bên chính thức gặp mặt, cha mẹ cháu sẽ trực tiếp nói lý do cho bác gái sau ạ."
Mấy vị quản gia kia cũng tiếp lời: "Ngu thái thái cứ yên tâm, lão gia và thái thái đã sớm căn dặn, mặc dù hôn sự của nhị thiếu gia và Ngu tiểu thư có hơi gấp gáp nhưng mọi thứ đều sẽ được chuẩn bị kĩ càng nhất có thể, tuyệt đối không để Ngu tiểu thư phải chịu thiệt thòi."
Lúc này có người gõ cửa phòng ngủ của cô, Hạ Vân Khâm đứng ngoài cửa nói: "Hồng Đậu, tôi có chuyện muốn nói trực tiếp với em."
Giọng của mẹ cô cũng vang lên: "Hạ tiên sinh muốn nói chuyện riêng với con một chút."
Hồng Đậu vốn cũng định hỏi trực tiếp Hạ Vân Khâm, sao vốn dĩ đã bảo là đính hôn giờ lại chuyển thành kết hôn rồi, hơn nữa ngày cưới lại gấp như vậy. Bây giờ Hạ Vân Khâm chủ động tìm đến thì quá tốt rồi, cô lập tức đứng dậy đi ra cửa.
Cửa vừa mở, Hạ Vân Khâm nhìn cô: "Hồng Đậu."
Hồng Đậu im lặng nhìn anh một cái, đứng tránh ra.
Hạ Vân Khâm vào phòng, vì phòng khách có rất nhiều người nên hai người cũng không thể đóng cửa phòng lại được, đành phải khép hờ.
Lần đầu tiên bước vào phòng Hồng Đậu, anh tò mò đến mức quên cả việc nói chuyện, chỉ đứng đút tay vào túi quần, ngó nghiêng quan sát cách trang trí trong phòng.
Trên bàn có một cái ống đựng bút màu xanh lam, được làm bằng đá và trạm trổ các hoa văn, bên trong có cắm một nhành hoa quế. Phần đầu giường theo kiểu châu Âu có treo vài chiếc túi thơm tự làm bằng tay, ngoài ra còn có hoa tử đinh hương được kết thành chuỗi, từ mùi hương trên người Hồng Đậu, anh đoán trong những túi thơm kia hẳn là hoa khô.
Nhìn xong một vòng anh mới nhớ tới chuyện chính, quay mặt lại thì thấy Hồng Đậu đang có vẻ bất mãn trợn mắt lên nhìn anh. Anh tiến lại gần, dựa vào bàn học cạnh cửa sổ, đứng đối mặt với cô.
Có lẽ là vì sắp nói chuyện quan trọng nên vẻ mặt cô lúc này trầm tĩnh hơn hẳn so với ngày thường, con ngươi trong vắt như nước, gương mặt có vẻ mềm mại, căng mọng. Anh nhìn một lát, cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay lại xuất hiện.
Nhưng lần trước là không thể sờ, lần này tạm thời không thể sờ, mặc dù đều là không thể sờ, nhưng lại khác nhau rất xa, tâm trạng anh lại trở nên vui mừng hơn vài phần, anh nghiêm túc nói: "Hồng Đậu, hẳn là em cũng biết cách giải quyết mà chúng ta thương lượng rồi. Hôm qua trước mặt bác gái và Ngu tiên sinh, tôi đã cầu hôn em một lần, bây giờ ở đây không có ai, tôi muốn chính thức biểu đạt thái độ của mình thêm một lần nữa."
Dừng một chút, thấy Hồng Đậu vẫn không đáp lại, anh đành phải lẩm bẩm nói tiếp: "Mười tám tuổi, tôi sang Đức du học, mới trở về nước được một năm nay, trước khi đi du học, cha tôi bảo nếu chưa lấy được bằng thì đừng có về nước. Vì vậy mấy năm nay tôi chỉ tập trung vào việc học, tốt nghiệp đại học trước thời hạn nên không hề có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, cũng không biết phải làm thế nào để dỗ con gái. Nhưng tôi có thể lấy cả nhân cách của mình ra đảm bảo với em, chỉ cần em chịu gật đầu, thì sau khi cưới tôi sẽ toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ đối xử với em."
Thái độ của anh rất thành khẩn, Hồng Đậu nghe xong, cảm giác khó chịu khi nãy cũng giảm đi vài phần, sự ngượng ngùng lại ập đến, cô im lặng một lúc, đợi khi nhịp tim của mình bình ổn lại mới hỏi anh: "Hôm qua vừa nói là đính hôn, sao hôm nay đã chuyển thành cưới rồi?"
Mặc dù cô tỏ vẻ bất mãn nhưng thái độ đã rất rõ ràng, tâm trạng Hạ Vân Khâm giống như mây tan đi, mặt trời lại xuất hiện, cảm giác rất vui vẻ: "Sở dĩ hôm nay tôi sang đây sớm cũng là vì chuyện này, để mẹ và anh trai em thông cảm nên ban nãy tôi đã nói riêng lý do với họ rồi. Giờ đối với em, tôi cũng không có gì để giấu cả."
Anh kể lại chuyện hôm qua với cô: "Vì chuyện tin đồn mà Trần Bạch Điệp tung ra ba tháng trước, mọi người thường hiểu lầm quan hệ của tôi và Đoạn Minh Y. Hôm qua Đoạn gia biết được tin Lục Kính Hằng ra tay hãm hại tôi và chị dâu nên đã đến Hạ gia đòi giải thích. Mà trước đó để giải quyết chuyện của Bạch Hải Lập, tôi đã nói với cha mẹ là muốn đính hôn với em, mẹ tôi biết tôi thích em nên để chặn miệng Đoạn gia lại, bà đã quýnh lên rồi nói trước ngày cưới."
Hồng Đậu hiểu ra, thì ra là vì chuyện này. Chuyện đêm đó ở phòng đánh bài cô nhớ rất rõ, đây có thể coi là một bí mật giữa cô và Hạ Vân Khâm. Cho nên anh vừa nhắc đến Lục gia và Đoạn gia, cô liền hiểu.
Nhưng cô không ngờ Hạ Vân Khâm lại bình tĩnh đến như vậy.
Hạ Vân Khâm hắng giọng: "Mặc dù đây là quyết định vội vàng do sự tác động của nhiều bên, nhưng tôi cũng không muốn để em chịu thiệt thòi. Hôm nay tôi tới đây một là để cầu hôn, hai là để nhận lỗi. Đến hôm gia đình hai bên gặp mặt, cha mẹ tôi sẽ nói rõ lại với bác gái sau, tóm lại, bây giờ mọi chuyện đều tùy thuộc vào thái độ của em." Thật ra, nếu Hồng Đậu không đồng ý, anh vẫn còn cách khác để đối phó với Bạch Hải Lập.
Nhưng mà câu này, anh định sẽ giữ trong lòng cả đời.
Thái độ của anh hơi hạ thấp, cũng không hề giấu giếm nguyên nhân của chuyện này, mặc dù cô có cảm thấy hơi ấm ức nhưng cũng đã xiêu lòng, chỉ là vì ngại nên vẫn chưa dám lên tiếng nói rõ mà thôi.
Hạ Vân Khâm chần chừ, chưa xác định rõ được thái độ của Hồng Đậu nên cũng yên lặng đứng ngắm cô, một lúc sau mới lên tiếng: "Hồng Đậu."
Cô ngước mắt lên, "Gì thế?" Gọi cô xong lại không nói gì là sao?
Giọng nói cô rất dịu dàng, Hạ Vân Khâm lập tức nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cô, hơi ngẩn người ra một chút, sau đó lại hơi do dự, cuối cùng anh không kiềm chế nổi, đưa tay lên khẽ véo má cô một cái.
Hồng Đậu cảm giác như mình vừa bị điện giật, cô lập tức lùi ra phía sau một chút, chỉ cảm thấy chỗ anh vừa chạm vào cực kì tê, tim cô dường như muốn nhảy lên tận họng, cô giậm chân, "Anh làm gì thế?"
Tim Hạ Vân Khâm đập nhanh không kém gì Hồng Đậu, mặt anh còn hơi nóng lên, sờ sờ sống mũi, đang định đánh trống lảng thì nghe thấy tiếng Ngu thái thái gõ cửa: "Hạ tiên sinh."
Có lẽ thấy anh ở trong phòng Hồng Đậu lâu quá, sợ mấy vị quản gia kia về Hạ gia nói lung tung.
Chuyện cần giải thích cũng đã giải thích rồi, im lặng một lúc, Hạ Vân Khâm nói với Hồng Đậu vẫn đang đỏ mặt, "Vậy tôi đi ra ngoài thương lượng chuyện hôn lễ với bác gái."
Hồng Đậu bĩu môi, không chịu nhìn anh. Trong lòng anh dường như có cả một hồ nước, cảm thấy cực kì vui sướиɠ. Anh sợ cô thấy được niềm vui trong mắt mình nên đứng một lát rồi lập tức ra mở cửa đi ra ngoài.
***
Hôn lễ nhanh chóng được bàn bạc chính thức, vì mang tâm lý áy náy với Nhị thiếu nãi nãi nên Hạ gia đã cố ý cho Ngu gia thêm phần mặt mũi. Ngoài việc trao đổi thϊếp canh (1) của Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu, thì còn tuân theo lễ cũ, mang sính lễ long trọng đến Ngu gia. Còn về phần hôn lễ, dựa theo sở thích của người trẻ nên Hạ gia đã chuẩn bị hôn lễ theo kiểu Tây, nói chung là chỗ nào cũng làm hoàn hảo nhất có thể, cứ như thế, hôn lễ này không chỉ mang tính xa hoa mà nó gần như trở nên phô trương mất rồi.
(1) Thϊếp canh: Ghi tên tuổi và ngày tháng năm sinh của người con gái để đưa cho nhà trai.
Hôn lễ của Nhị thiếu gia thậm chí còn náo nhiệt hơn cả Đại thiếu gia.
Mấy hôm nay, tin tức này dường như gió xuân, lan rộng ra khắp Thượng Hải, người người nhà nhà, ai cũng biết Hạ gia sắp sửa đón một nữ sinh đại học St. John về làm dâu.
Tin tức trên báo viết: "Nhị công tử Hạ Vân Khâm, con trai thương nhân đứng đầu bến cảng Hạ Mạnh Mai, đón dâu vào ngày 12 tháng 9, nhà gái là sinh viên xuất sắc của đại học St. John, nữ sinh Ngu Hồng Đậu, hôn lễ sẽ được cử hành trong Đại Vạn Quốc, hoan nghênh các vị đến uống rượu chung vui."
Bạch Hải Lập tính trái tính phải, cũng không tính đến chuyện Hạ Vân Khâm cưới Ngu Hồng Đậu, vì không muốn khó chịu nên báo của mấy hôm vừa rồi ông ta cũng không buồn nhìn đến, nào ngờ hôm ấy vừa bước ra cửa thì có người hầu đưa thiệp mời.
Bạch Hải Lập nhìn một lát, là một chiếc thiệp cưới khá lớn, màu đỏ, người hầu mở thiệp ra, tự dưng ông ta thấy ba chữ "Đại Vạn Quốc" này rất nhức mắt.
Người hầu kia nói: "Nhị công tử Hạ gia đã đặc biệt cho người đưa thiệp mời sang, nói rằng mời lão gia đến Đại Vạn Quốc uống rượu mừng."
Dù sao thì mấy hôm trước ông ta vừa nói Ngu Hồng Đậu sớm muộn gì cũng là vật trong túi ông ta, bây giờ người đến tay rồi mà vẫn còn chạy mất, Bạch Hải Lập cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào. Ông ta hừ lạnh một tiếng, cũng không nhận thiệp mời mà nghiêm mặt lên xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]