(1) Khởi, thừa, chuyển, hợp: Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Ngọc Kỳ bận rộn giao tiếp với người trước mắt, căn bản chưa từng chú ý tới Hồng Đậu, dường như hai người đang nói về đề tài rất thú vị, thỉnh thoảng Ngọc Kỳ bị đối phương trêu chọc đến nỗi cắn môi cười khẽ.
Bóng lưng người đó cao lớn, tầm tuổi trung niên, một tay đút trong túi quần, tay còn lại cầm ly cafe. Người đó mặc áo gi-lê xám, quần âu thẳng tắp, hai bên tóc mai được chải chuốt rất cẩn thận tỉ mỉ, trên cổ tay là chiếc đồng hồ vàng phát sáng rực rỡ, lúc nói chuyện dường như không quên đè thấp âm lượng xuống cho nên rất có dáng vẻ thân sĩ. (2)
(2) Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ
Hồng Đậu nghiêng mặt sang một bên, đang muốn nói chuyện với Cố Quân bỗng nhiên trước mắt tối đi, có người gọi: “Ngu học tỷ.”
Ngu Hồng Đậu ngước mắt nhìn một cái, thật sự không ngờ lại gặp được Tứ tiểu thư Hạ gia ở đây: “Ồ, bạn học Hạ, trùng hợp thật, em khỏe hơn chút nào chưa?”
“Khỏe hơn nhiều rồi.” Chẳng biết vì sao, Hạ Trúc Quân vừa thấy Hồng Đậu đã muốn cười: “Cảm ơn Ngu học tỷ đã lo lắng.”
Mặc dù tính tình của cô hay ngại ngùng nhưng được gia đình dạy dỗ nhiều năm nên việc đối nhân xử thế cũng không hề mất tự nhiên: “Tiệc trà lần này có mời em và anh hai, anh hai sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-dau-ngung-lung/3569142/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.