Gia Văn lẳng lặng nằm, trên mặt mang theo nước mắt chưa khô, màu trắng chăn bông bao trùm màu trắng da thịt… Tóc đen dài khuất lấp ánh mắt, tôi không thấy được đôi mắt bình thường vẫn luôn thâm tình nhìn phía tôi. Giầy màu ánh đỏ và mắt cá chân đường cong duyên dáng, đùi nhỏ thon dài… Trong nháy mắt, tôi tựa hồ thấy được Tiểu Gia!
Tôi ngưng tụ hô hấp nhẹ nhàng tới gần người nằm ở nơi đó, đó là Gia Văn, hay là Tiểu Gia đây… Hất ra lọn tóc ngăn trở đôi mắt, một khuôn mặt thanh tú lộ ra.
“Gia Văn… Gia Văn… Anh tỉnh tỉnh đi! Anh làm sao vậy… Mau tỉnh lại đi…” Tôi vuốt mặt hắn, da thịt ấm áp, còn có nước mắt lạnh lạnh. Cầm lấy cổ tay đổ máu, tơ máu nhiễm ướt tay của tôi. “Mau tỉnh lại đi, Gia Văn! Anh đang làm tôi sợ sao? Đừng như vậy, có cái gì nói chúng ta có thể hảo hảo nói, đừng như vậy… Gia Văn Gia Văn…” Tôi đem hắn ôm đến trước ngực, tim vẫn đập, còn hô hấp, hắn còn sống, hắn sẽ giống như trước kia mở to mắt nhìn tôi, gọi tên tôi…“Gia Văn, anh đừng làm tôi sợ, đừng dọa tôi… Mau tỉnh lại…” Ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng, một nỗi sợ hãi chưa bao giờ có nắm lấy tôi, tim mạch giống như muốn đứt đoạn đi, tôi khó khăn gọi tên Gia Văn, chất lỏng xẹt qua hai má chảy vào khóe miệng, hương vị mằn mặn nói cho tôi biết, đó là nước mắt của tôi.
Đây là tôi lần thứ ba vì cùng một người rơi lệ! Lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bi-hai/1306106/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.