Tôi bệnh nặng một thời gian. Hơn mười ngày sau, khi miệng vết thương khép lại tôi mới đi làm. Trong hơn mười ngày, tôi mỗi ngày ở nhà nghĩ về nửa năm qua. Từ hết thảy sự tình đã phát sinh mà nghĩ ra nguyên nhân, nghĩ ra kết quả… Nhưng mà lại cái gì cũng nghĩ không được. Tôi không hề muốn mặc nữ trang, vô luận tôi có bao nhiêu yêu Vệ Hải, tôi cũng không thật tâm oán hận sự thật bản thân là nam nhân. Vài ngày đầu, tôi còn nghĩ nếu mình là phụ nữ thì thật tốt, nhưng dần dần, tôi không hề nghĩ như vậy. Dù sao, tôi làm đàn ông gần ba mươi năm, không thể tưởng tượng nổi nếu tôi thật sự thành phụ nữ sẽ là cái dạng gì. Tiểu Gia là lý tưởng của Vệ Hải, cũng là cách tôi trốn tránh mình. Tiểu Gia tiêu thất, lưu lại, là tôi, phải đối mặt hết thảy.
Tôi không hận Tiểu Gia, cô ấy từng là một cái tôi khác, tôi làm sao có thể đi hận chính bản thân mình. Tôi chỉ là cảm thấy bi ai, bi ai vì chính mình không chiếm được tâm Vệ Hải.
Tôi bình tĩnh. Yêu một người, tôi không có sai. Yêu một người không thương tôi, cũng không phải sai lầm của tôi. Tôi nghĩ, Vệ Hải yêu Tiểu Gia, cậu ấy phát hiện bị tôi lừa gạt như vậy, cậu ấy thương tâm cũng sẽ không ít hơn so với tôi. Tôi cùng cậu ấy, vì Tiểu Gia, đều là bị tổn thương thật sâu. Bụng lưu lại vết sẹo, mỗi lần tôi nhìn thấy vết sẹo này, sẽ nhắc nhở lúc đó tàn nhẫn với bản thân thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bi-hai/1306096/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.