Vệ Hải càng dùng sức giày xéo hạ thể tôi, tôi không ngừng kêu thảm, cuối cùng đau đến ngất đi. Thời gian tôi hôn mê cũng không dài, có lẽ chỉ có vài phút. Lại tỉnh lại, tôi nằm ở trên giường, bên người rải rác đồ vật trong túi xách. Vệ Hải ngồi bên cạnh đưa lưng về phía tôi, bên cạnh là bóp da của tôi, trên tay cầm chứng minh thư của tôi. Cảm giác đau đớn vẫn còn đó, quần lót bị kéo đến đầu gối, vật giữa hai chân lộ ra vài dấu vết tím đen tụ huyết, hai chân cuộn lại đau đớn mà vô lực.
Cảm giác được tôi đã tỉnh lại, Vệ Hải đè nén phẫn nộ cùng đau lòng thấp giọng nói: “Tạ Gia Văn, hai mươi chín tuổi, nam. Nhà ở khu XX lầu XX phòng XX, biên tập viên công ty XXX…” Cậu ấy xoay người nhìn tôi nằm trên giường, đưa tay xoa tóc tôi. “Này… cũng là giả đi…” Vệ Hải đột nhiên bắt lấy tóc giả của tôi hung hăng túm một cái, mái tóc dài làm từ tóc thật bị bóc ra, lộ ra tóc ngắn mỏng manh. Cậu ấy đem tóc giả giơ lên trước mắt tôi. “Tên là giả, tính là giả, địa chỉ là giả, công tác là giả… ngay cả tóc cũng là giả… Anh nói cho tôi biết, còn có cái gì là giả?!”
Tôi che mặt thu mình lại, cậu ấy từng câu một lên án mỗi thứ trên người tôi. Tôi gắt gao che miệng lại, không để cho tiếng khóc nức nở bi thương chết điếng phát ra, vậy sẽ chỉ làm tôi càng thêm tuyệt vọng mà thôi. Hai tay rất nhanh bị gỡ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bi-hai/1306093/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.