Mấy người đang nói chuyện thì phía dưới tửu lầu có thanh âm hòa bình nổi phật hiệu:
- A di đà phật! Tiểu tăng đã nói nếu có Thái Bình sư huynh thì bọn Bách Độc Giáo chẳng thể sính cường được. Lâm lão thí chủ vẫn chưa tin, để tiểu tăng phải chạy tới đây, vậy tính sao bây giờ?
Thái Bình đạo trưởng cả mừng nói:
- Ha ha Thiên Cơ hòa thượng cũng tới rồi! Lâm lão tiêu đầu quả là tay có tài!
Đỗ đại hiệp kinh ngạc hỏi:
- Có phải là Thiên Cơ đại sư ở Côn Luân không?
Thái Bình đạo trưởng gật đầu.
Ở dưới cầu thang một tăng một tục tiến lên. Đỗ đại hiệp chú ý nhìn thấy Lâm Bách Nhượng lão tiêu đầu mặt đầy cát bụi. Trời lạnh mà mặt mũi lão mồ hôi nhễ nhại. Áo quần cũng ướt hết thì biết là lão đi không dừng vó ngựa, trong lòng biết bao cảm kích.
Lâm Bách Nhượng thở dài một hơi rồi nói:
- Bản lĩnh của tiểu lão tuy kém cỏi nhưng chẳng thể đến lúc lâm trận lại rút lui, phải chạy bở hơi tai kiếm người về môn này chẳng chịu thua aị. ha ha Hoa Sơn Đỗ đại hiệp lớn tiếng ca ngợi:
- Lâm đại ca quả là một hảo hán!
Lâm Bách Nhượng vừa cười vừa nói:
- Không dám! Không dám!
Suốt ngày lão chạy bay cho người thật là hao tổn tinh thần. Tuổi lão mới ngoài năm chục mà coi đã già lắm rồi.
Thiên Cơ hòa thượng mặt vuông tai lớn, lông mày thưa thớt, nét mặt nghiêm trang, nhìn mọi người chắp tay thi lễ rồi hỏi Hoa Sơn Ngũ Hiệp:
- Lệnh sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/37050/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.