Du Hữu Lượng hỏi:
- Cửu phụ của tại hạ có thật bị hãm trong Cửu viên phủ không?
Phong Lôi pháp vương đưa mắt nhìn Huyền Hồ quận chúa gật đầu không nói gì rồi rảo bước ra đi.
Huyền Hồ quận chúa chờ cho ba người đi xa rồi mới nói khẽ:
- Bọn họ quả là những hảo nam nhi.
Du Hữu Lượng quay lại nhìn cô. Trong lòng chàng có hàng ngàn điều muốn nói mà không biết nói gì.
Huyền Hồ quận chúa lại dịu dàng lên tiếng:
- Chúng ta tưởng đi coi một vụ náo nhiệt, không ngờ xuýt nữa mất mạng.
Việc đời thật khó mà lường trước được.
Du Hữu Lượng đáp:
- Nếu không được cô nương giải cứu thì tấm thân này còn vương víu bao nhiêu chuyện và đã toi mạng thì lấy ai thanh toán những món nợ máu giùm cho, xin cô nương hãy nhận một lạy của tại hạ.
Huyền Hồ quận chúa vội vàng xua tay nói:
- Công tử đường đường là một vị nam tử hán, đâu có thể tùy tiện sụp lạy một người đàn bà? Tiểu muội chịu thế nào nổi?
- Ơn đức tái sinh khi nào dám coi thường.
Nhưng chàng bản tính khoát đạt, chàng biết Huyền Hồ quận chúa không chịu nhận lạy cũng thôi.
Huyền Hồ quận chúa nói:
- Võ công của bọn Kiến châu tứ kiếm quả thật là khủng khiếp. Vừa rồi tiểu muội tập kích một cách đột ngột tuy đả thương được một tên nhưng chính mình cũng không tránh khỏi nhát kiếm của hai tên kia, bọn sư huynh đệ của Lương Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bao-quai-nhan/2484259/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.