Amira rời khỏi, Lương Văn Vâm hơi nhíu mày rồi quay qua nói với Toàn:
- Ông cũng nên tôn trọng người ta một tí, chúng ta dù sao cũng ở đất của họ.
- Phàm việc trên đời có nhu thì phải có cương, ông là người hòa giải, tôi phải tỏ ra ương ngạnh, khiến họ thấy không thể bắt nạt được ta. Ví như họ thấy ta mềm yếu, tất sẽ coi khinh, thậm chí dùng ta như món hàng chứ không phải như thượng khách, lúc nguy thì dùng, lúc an thì cất, thậm chí vứt bỏ.- Trần Thanh Toàn đáp lại. Trần Thanh Toàn là con nhà quan tướng, cũng đọc qua sách vở, sau vì cầu mạng phải chịu làm phỉ, đã kết hợp lý thuyết và thực tiễn lại, hơn hẳn Vâm một bậc, khiến Vâm phải chịu không cãi lại được.
- Vậy cũng đúng. Mà dạo này ông thấy bọn chúng có thay đổi, cẩn trọng hơn, liệu có phải là thay tướng hay không?
- Tin tức truyền về là Đặng Lượng vẫn còn ở Hoài Nhân, vẫn lộ diện nhiều! Có vẻ địch chỉ tăng viện thêm quân chứ không thay tướng.- Trần Thanh Toán đáp ngay, làng Hồng Bàng và Hiên Giáo vẫn còn một số tuyến thông tin tại phía đông Hoài Nhân, chỉ là đám người Hiên Giáo không biết dùng thôi. Tới khi Toàn tiếp quản, lập tức phát huy tác dụng.
Nghe vậy, Vâm cũng an tâm phần nào, hiện tại tuy dưới sự chỉ huy của đám Toàn, quân Hiên Giáo dùng phép đánh du kích, phục kích lấy được chút thắng lợi, nhưng chỉ là thắng lợi nhỏ, tâm lý dân quân Hiên Giáo vẫn lo sợ nhiều hơn tự tin, nếu giờ địch đổi tướng thật mà họ không biết, để xảy ra thất bại, chỉ e dân quân Hiên Giáo sẽ càng bị đánh cho co người.
||||| Truyện đề cử: Là Gió Thổi, Là Rung Động |||||
- Tướng Vâm, tân quân huấn luyện tới đâu rồi!- Lúc này, Trần Thanh Toàn hỏi ngược lại
- Cũng đang định nói với mấy người việc ấy, về cơ bản đã trang bị cho họ đủ kiến thức, nay vào thực tiễn kiểm duyệt một phen.
- Được đấy, cơ hội cũng vừa vặn!
Vâm hỏi là sao, Toàn liền đáp rằng địch đã mang tân quân tới, tuy như thế số lượng được bổ sung, nhưng chất lượng thì không thể đảm bảo, rồi lính mới lính cũ trộn lẫn vào nhau, phối hợp nhất định không đồng đều. Tóm lại một câu, là thời cơ để rèn lính.
- Có lý!- Vâm ngẫm rồi đồng ý chuẩn bị cho binh sĩ xuất trận. Nhưng lần này, không chỉ chia binh cho đám Toàn cầm quân đánh trận, chính Vâm cũng cầm một cánh tự ra trận. Trần Thanh Toàn nhìn Vâm một hồi khi biết tin đó, Vâm chỉ cười không nói. Kiệt dặn thế nào, Vâm làm vậy, bởi hắn biết thế mới là đúng.
Amira đi qua bàn việc, Kiệt hỏi về binh bị của Hiên Giáo, đoán được bên họ thể nào cũng gặp khó, mới chọn người sang giúp. Bấy giờ quân đội Hiên Giáo chưa thành hình, cần một chỉ huy có tài giúp họ thủ một phen. Tướng cử đi cần có tài chỉ huy vài trăm người trở lên, nhưng Kiệt không thể cử những người tướng lĩnh từng tham gia chiến trận trên Nam Bàn đi được, vì thế quá lộ. Nhìn đi nhìn lại, có đám hàng tướng bên Động Hô Vằn. Chúng có năng lực và kinh nghiệm đánh lui quan quân nhiều lần, có thể dùng được.
Nhưng Kiệt cũng có nỗi lo, phỉ dù sao vẫn là phỉ, chỉ e chúng không đủ sức cáng đáng việc lớn. Kiệt viết thư cho Minh hỏi chuyện, Minh liền tiến cử Lương Văn Vâm. Xét qua, Vâm cũng tạm ổn, từng trải qua chiến trận, mà danh khí không lớn, không lo bị phát hiện, vậy là chọn. Vâm được gọi tới, Kiệt dặn dò một phen.
- Ta sẽ cử cậu cùng với 3 người Trần Thanh Toàn, Đinh Văn, Đinh Võ qua hỗ trợ Hiên Giáo luyện binh.
- Tôi nghe qua ba tên đó là đầu lĩnh bọn phỉ bị ta diệt, có sợ chúng phản trắc!
- Không lo, tên Trần Thanh Toàn là hạng thông minh, hắn biết theo ta có lợi, không phá rối, hai tên Đinh Văn Đinh Võ thì bị thu phục rồi, ta có con tin trong tay cả.
Kiệt nói cho Vâm biết, ngày trước bọn phỉ định giở trò bắt giặc bắt vua, giả hàng tiếp cận, không ngờ Kiệt võ công cao cường đánh trả, lão đại Nguyễn Vĩnh bị Kiệt đánh tới ngắc ngoải. Trần Thanh Toàn về sau xin hàng, đã tự đi nói chuyện với Nguyễn Vĩnh. Nguyễn Vinh thân làm giặc cướp, biết rồi sẽ có ngày phải chết về tay người khác, sợ hậu nhân bị tủy cùng diệt tận, nên vợ con thực tế đã an bài nơi khác, thu xếp thân phận trong sạch để sau này làm người lương thiện. Nhưng Toàn nói rằng, nếu Vĩnh chịu hàng và hỗ trợ thực tâm, có thể nói làng Hồng Bàng giúp đỡ, thậm chí nhập học.
NGuyễn Vĩnh biết bản thân sắp chết, chấp nhận giao dịch, trước nói ra tin tức về vợ con, để làng Hồng Bàng đón và sắp xếp, lại dùng họ làm con tin để yêu cầu hai người anh em Đinh Văn, Đinh Võ trung thành với chủ mới. Anh em họ Đinh chịu ơn nặng của Nguyễn Vĩnh, biết sắp xếp của y liền nghe theo, trước mặt Kiệt nói rõ chỉ cần y giúp con của đại ca có cuộc sống tốt, thề hiến mạng.
- Vậy thì cũng coi như an tâm!- Lương Văn Vâm gật gù- Cậu Kiệt, sang bên kia, tôi phải làm gì?
- Thứ nhất, cần phải khiến họ dùng các người. Hiên Giáo tất nhiên không thể tự dưng mà dùng mọi người, cậu phải liên lạc, gặp gỡ các cao tầng bên đó, nói cho họ hiểu việc ta giúp họ thực chất là giúp chính chúng ta, họ không cần ngờ vực gì hết.
- Tôi không giỏi nói chuyện ngoại giao.
- Thế mới cần ông bạn, nếu cứ khéo léo quá người ta cũng lo!- Kiệt động viên, lại nói Amira sẽ hỗ trợ
- Thế con việc thứ hai?
- Khi được giao quân quyền, nếu tình hình cần dụng binh gấp, đám thằng Toàn sẽ đảm nhiệm việc dẫn quân chặn địch, còn chú mày tập trung luyện binh theo phép luyện binh của làng Hồng Bàng. Tới khi nào tân quân có thể dùng, chia cho bọn thằng Toàn một phần, chú mày giữ một phần, lớn hơn đối phương một chút.
- Dạ!
- Bọn thằng Toàn dù gì cũng là phỉ, tác phong chiến đấu có thể gây ảnh hưởng xấu cho binh sĩ, quân Hiên Giáo còn phải về lấy lại đất miền đông, nếu nhiễm tính thổ phỉ vào dễ bị ghét mất. Hơn nữa, bọn thằng Toàn cũng chưa quá thân thiết, có câu không có lòng hại người, nhưng phải có lòng phòng người vậy.
Quân Hoài Nhân làm nhiệm vụ tấn công vào đất Hiên Giáo đóng đại bản doanh ở núi Tam La. Nơi đây có ba ngọn núi liền kề, địa thế cao dễ quan sát địch tình. Ngoài ra, ở hướng đông, nơi dẫn về miền đông Hoài Nhân, đường đi thuận tiện, gặp biến có thể rút đi dễ dàng, bờ tây đường độc đạo, địch khó đánh tới. Nhưng Trần Huyện vẫn bố trí lính trinh sát cẩn thận.
- Báo, quân trinh sát báo về, thấy địch đang xuất kích!
- Hử?- Trần Huyện ngước nhìn kẻ báo tin, ra lệnh lấy bản đồ. Người báo tin lập tức chỉ vào những nơi trinh sát báo về có hoạt động của lính Hiên Giáo
- Tính toán sơ qua, tổng cộng cũng phải có gần 5000 quân địch đang bao vây quân ta.
- Chúng tưởng cơ hội phản kích đã tới rồi sao?- Trần Huyện vừa giận vừa mừng, giận vì đối phương côi thường hắn, nghĩ rằng thời gian qua đánh cho hắn thương vong tới 500 người, giờ là lúc xuất quân diệt gọn, mừng là giờ đối phương lao tới, hắn có thể lấy tĩnh chế động, đánh cho đối phương thê thảm, lập công chuộc tội, thậm chí lập đại công nữa.
Trần Huyện lệnh người của mình tập hợp rồi bày binh bố trận. Núi Tam La hiểm trở và rộng đủ để đóng quân, nhưng y không định chờ đối phương tới mà vây núi và phòng ngự. Thứ nhất, y tin tưởng bản thân phòng ngự tốt, địch tới nhất định tổn thất thảm trọng, nhưng cũng e đối phương thấy tổn thất là lại lùi lại, chơi chiến đấu du kích với họ như khi trước, vậy thì tốn sức. Hai là tân quân vừa lên thấy bên mình phải tử thủ, chỉ e đánh giá hắn kém cỏi. Thứ ba, về binh pháp, công thủ phải kết hợp mới là tốt, chỉ thủ không công hay chỉ công không thủ nhất định sẽ có sơ hở.
Trần Huyện chia quân ra 5 đạo, mỗi đạo 200 người, một nửa tân binh, một nửa lão binh, 4 cánh do 4 viên tướng giỏi cầm, chia ra các khu vực hiểm yếu đã chọn sẵn bên ngoài núi Tam La, đón đánh, phục kích quân Hiên Giáo, còn 1 đạo do Trần Huyện cầm, giữ đại bản doanh, có cả các thương bệnh binh dưỡng thương trong trại, tổng cộng hơn 600 quân ( cái gọi là thương vong 500 quân thì chết chỉ có khoảng 100, còn 400 là bị thương nặng nhẹ các kiểu, vì ở xa nên không có thuốc trị thương, vết thương lâu lành, không đủ sức chiến đấu).
Quân Hoài Nhân chiếm giữ các cứ điểm, đợi quân Hiên Giáo đi qua là bắt đầu tấn công. Tuy quân Hoài Nhân ít, quân Hiên Giáo đông, nhưng trang bị bên Hiên Giáo kém, kỹ thuật chiến đấu cũng không bằng, thành ra phải lui binh tìm kế khác. Trận đầu giành thắng lợi, tuy chỉ giết được vài người, làm bị thương chưa tới trăm người, Trần Huyện vẫn thưởng lớn để khích lệ binh sĩ, cựu binh thì sớm thoát cái bóng ma thất bại, tân binh thì thấy được hi vọng thăng tiến, kiếm thưởng khi đánh giặc.
Bên Hiên Giáo, các chỉ huy sau thất bại nhẹ ngàng buổi sáng, tổ chức buổi họp nhẹ nhàng, kiểm điểm lại một chút. Cũng không nặng nề gì, trận đầu xuất quân, toàn tân binh, quân chưa ra trận, tướng chưa nắm được quân, gặp chút trắc trở cũng là bình thường.
- Kẻ địch có cung nỏ nhiều, quân ta phải áp chế ngược lại, rồi áp sát, khi đó quân ta đông, quân địch ít, thế tất thắng lợi.
- Vũ khí tầm xa hiện chỉ có lao tay vào dây ném đá, còn cung nỏ thiếu rất nhiều.
- Vậy thì tổ chức lại, tập trung lực lượng xạ kích lại, tập trung diệt một điểm trước.
- Địch không để yên đâu.
Nhìn đám đông ngồi bàn qua tính lại, Trần Thanh Toàn cảm thấy hơi không thoải mái, hồi còn làm phỉ, cũng không loạn tới mức này. Hai tên Đinh Văn Đinh võ thì càng khỏi nói, toan đứng lên bỏ ra vì phiền. Nhưng Vâm lập tức cản lại, bảo họ phát biểu ý kiến.
- Quân tiền luận sự, ai ai cũng có quyền nói, ai cũng cần nói, kẻ tính nhiều hơn thì có cơ thắng hơn.
- Hừ, đánh nhau thôi mà, liều một trận là xong.
- Nếu chỉ cậy liều, làng Hồng Bàng không chọi được với cướp biển, nếu so liều, tân quân từ Nam Bình lên có thể diệt gọn Động Hổ Vằn sao?
Hai anh em họ Định nghe tới đây liền đập bàn đứng lên, Vâm không lo lắng, xung quanh có các tướng sĩ khác, họ thử làm loạn xem, chưa kể, y tin Trần Thanh Toàn biết điểm dừng. Quả nhiên Toàn đứng lên quát anh em họ Đinh lui lại, nghị sự tiếp tục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]