- Hòa hoãn ư? Thật là những lời của kẻ thư sinh không biết chút gì?- Lưu Từ đợi khi Vi Công Tín đi mất liền mở miệng chê bôi
Trương Hách nhìn liếc Lưu Từ một cái thật kín, lộ rõ sự không hài lòng. Lưu Từ năng lực không đủ, có điều vì không muốn lắm chuyện nên Trương Hách không nói gì thôi. Tất cả những gì Vi Công Tín nói nãy giờ hắn không nghe sao, Tân Bình đã đứng trước nguy cơ thiếu lương do chiến tranh. Có câu đại quân chưa động lương thảo phải sẵn sàng, Tân Bình mà có nạn đói, thì còn đánh đấm gì. Về phần Thuận Hóa, Lương Khánh Thành chắc chắn không nhả lương thực ra chỉ để giúp Tân Bình có sức đánh Nam Bàn, lão nhất định muốn mọi thứ phải đạt lợi nhuận cao nhất, đó là đánh Chiêm Thành.
- Tướng quân Lưu Từ, có câu chó cùng dứt dậu! Quân ta đang thắng, nhưng đánh nữa thì cũng mệt nhọc, mà nếu chúng đã có ý hàng, thì - Một viên quan bên Thuận Hóa đứng lên, cười cười mà nói.
- Diệt cỏ là phải diệt cả gốc, nếu không gió mưa tới sẽ lại nổi lên từng cụm lớn.- Lưu Từ cố chấp nói, khiến các quan viên Thuận Hóa đều không vui, có người toan nói thẳng vụ thiếu lương, xem Từ định giải quyết ra sao, nhưng Trương Hách đã bảo rót rượu, cùng uống. Uống xong chén đó, không khí trong trại lớn dần trầm xuống, cuối cùng ai về chỗ người nấy.
Khi chỉ còn riêng người Tân Bình với nhau, các quan viên vội tụ lại chỗ Lưu Từ, hỏi tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575811/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.