- Cũng không trách nổi anh, người ta dự mưu cẩn thận thế cơ mà. Với cả, em tin rằng, cũng rất nhiều người khác góp lời, phải không?- Kiệt nghe xong toàn bộ câu chuyện từ chỗ Minh, cũng chỉ cười cho qua chuyện, sau đó hỏi vào việc chính. Minh không phải hạng vì sắc đẹp mà mụ mị, ắt có nhiều lý do mà anh trai cậu lựa chọn ở lại.
Minh gật đầu, Dương Quốc Lộ, Đan Quốc Hùng thuyết phục được từ các thương nhân, các Thái Học Sinh lẫn cả nhiều người của làng Hồng Bàng việc trụ lại trên này. Cơ bản thì theo họ, Nam Bàn nhất định sẽ được bình định, ai bỏ nhiều công vào quá trình ấy, sẽ được đền bù xứng đáng. Ba người phụ trách thương đoàn Hồng Bàng là: Trần Văn Lập, Đào Văn Khắc, Lương Văn Vâm cũng thấy thế, cho nên Minh quyết định ở lại.
- Đám người đó quả là hợp với vị trí này!- Kiệt nhún vai, có nguy ắt có cơ, thương nhân phải nhận thấy cơ hội trong nguy hiểm và lao vào.
- Anh Kiệt!- Thằng Tài hét toáng lên, rồi đi vào phòng nơi hai ông anh đang ở. Nó giờ trông đen đi nhiều, song người lại to cao hơn, rắn rỏi hơn, đôi mắt như của con chim ưng, ngang lưng giắt một con dao găm nhỏ. Nó đi khá nhanh, nhưng không chạy, nơi đây là quân doanh, không được chạy.
- Thằng ranh, lên đây mấy hôm mà trông khá quá nhỉ?
- Hừ, em giờ là đội trưởng đội trinh sát rồi đấy nhá.
- Mẹ mà biết chắc lăn ra ngất mất!
Văn Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575771/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.