- Khốn kiếp, bọn người xuôi man rợ, chúng liên tục tàn phá các buôn làng, đã hai ngôi làng bị tiêu diệt, cứ thế này, chúng sẽ quét sạch vùng đất của chúng ta mất!- A Nuế giọng đầy căm phẫn, đi đi lại lại, đôi khi còn đập phá đồ.
Y Jut Hinh nhìn đối phương cuồng loạn, cũng chỉ biết thở dài. Chỉ trách bọn họ quá chủ quan, để đối phương đánh lén, chủ lực bị diệt, cả hai may mắn chạy thoát. Thoát rồi, hai người quân lực không tới 100 người, không dám ở lại gần nơi quân miền xuôi, phải chạy ra xa. Không ngờ quân miền xuôi thấy đánh bại họ dễ dàng, nổi lòng tham đi đánh phá khắp nơi, cướp bóc của cải, nhân lực,…
- Hiện tại chỉ có thể đi cầu viện. Quân lực hai ta so với chúng quá mỏng!- Y Jut Hinh thở dài
- Cầu viện chỉ e không kịp!- A Nuế lắc đầu, đường đi từ đây đi tới đại bản doanh quá xa xôi, đi đi lại lại có khi cả tháng, địch có thể phá hết các làng bản thuộc đất của họ.
- Không cần cầu viện tận đại doanh, cầu viện ngay xung quanh. Ông thấy hướng đi ban đầu của bọn chúng chứ? Qua đất của chúng ta, rồi sẽ tới đất của A Trang.
- Đúng, đúng!- A Nuế gật đầu, rồi não cũng tràn ngập ý tưởng, hắn thấy bản thân hai người cũng từng vì tham lam mà vội vàng lao tới đây đánh nhau, vậy thì những kẻ khác thì sao. Quân số các vùng khác còn lại có lẽ cũng kha khá đấy.
A Nuế bàn với Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575745/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.