- Tất cả nhìn kỹ, không được làm khác. Vết thương dùng nước đã đun sôi, pha thêm muối, lau sạch máu trên vết thương, rồi dùng vải sạch lau nhẹ, lấy thêm vải quấn lại,…- Minh đứng ra chỉ huy việc chữa trị cho người bị thương. Hồi ở làng Hồng Bàng, Minh đã được Kiệt chỉ bảo tận tình về việc xử lý các vết thương.
Minh vẫn nhớ Kiệt từng nói rằng, trong mỗi cuộc chiến, số người chết vì việc xử lý vết thương không tốt có thể ngang bằng số chết trực tiếp do binh khí gây ra. Những người Thượng có thể không thiếu năng lực trị thương, trên này đánh nhau như cơm bữa được ấy mà. Nhưng Minh tin rằng, hiện tại họ sẽ không hệ thống hóa được quy trình chăm sóc người bị thương như cách Kiệt làm.
Xử lý một vài vết thương làm mẫu xong, đảm bảo những người làm việc này như cậu làm đúng yêu cầu rồi, Minh cho gọi những người tự thân trải qua việc này lại để hỏi thăm. Tình hình là không chỉ một nhóm người bị đuổi không cho đi kiếm thức ăn, mà có nhiều nhóm bị như vậy. Những người sống tại vùng đất bao quanh Học Phủ đồng loạt chống lại họ. Cái may mắn là, chỉ có đúng một nhóm là xảy ra xô xát nghiêm trọng, do hai bên lao vào đánh nhau khi bên kia đòi ăn cướp trắng trợn, chứ các nhóm còn lại chỉ bị đuổi về.
- Những bị ta bắt lại đâu rồi!
- Chúng ở kia!
Minh tới nhìn qua, họ cũng bị thương không kém, thậm chí còn nặng hơn những người phe mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575702/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.