Các thương nhân từ Thuận Hóa lũ lượt kéo lên Nam Bình, tạo nên một cảnh tượng sôi động, họ mang lên đó những mặt hàng mà bình thường ít ai mang: muối, vải, trang sức,… làm dân Nam Bình được mở rộng tầm mắt. Các mặt hàng rất đa dạng về chủng loại, nhiều về số lượng, ổn về chất lượng, là những thứ Nam Bàn còn thiếu, nhất là những thứ như vải, nông cụ và muối. Vì điều kiện địa lý, Nam Bàn khó sản xuất được 3 mặt hàng này: ít vải thành ra quần áo luôn ít ỏi, đêm tới trên núi lạnh lẽo, phải đốt lửa sưởi ấm; không có mỏ khai thác đồng sắt làm nông cụ, thường phải bỏ nhiều tiền mua nông cụ để làm ruộng, không thì phải dùng những nông cụ gỗ- thứ cho năng suất lao động không cao, cuối cùng là không có muối, dân ăn nhạt sinh lắm bệnh.
Giờ đã có rượu mía và đường mía thu hút thương nhân lên, các mặt hàng này đủ cả, dân Nam Bàn coi như có phúc, từ rày không sợ gì nữa. Các tộc trưởng nhìn cảnh này, càng thêm quyết tâm trồng mía, mở rộng nền công nghiệp này để làm tộc mình thêm giàu mạnh.
Hoàng Anh Minh thì vẫn cố gắng ngăn cản, cậu ta không nề hà vất vả, tới gặp các tộc trưởng để khuyên họ nên nghĩ lại, dù sao, cũng phải trồng một phần lúa, để phòng có chuyện bất trắc. Tuy lời Minh nói có đạo lý, dẫn chứng không hề kém thuyết phục, mối lợi lớn vẫn cứ làm người ta mờ mắt.
- Họ sẽ tự dẫn mình tới chỗ diệt vong!- Minh than
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575682/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.