- Dạ, tên đó là một tên Thái Học Sinh, học hành cũng tàm tạm thôi, chả có kiến thức mấy, chỉ được cái thích đi khắp nơi khoe khoang cái mã, cũng vì thế mà hắn bị trường đánh giá thấp, giờ còn không được ở lại khu nhà chung nơi Học Phủ, phải ra ngoài tìm đồ. Có lẽ thấy hắn có ơn với người nhà, nên lão già họ Viên không chối.
- Mày kiểm tra thông tin cẩn thận rồi chứ hả!
- Dạ, thằng Đường này làm anh thất vọng bao giờ chưa!
- Vậy thì mày hãy mang một chút tiền tới chỗ tên nhãi kia, nói chuyện với hắn vài câu. Tao thực sự rất muốn mua căn nhà đó, nếu hắn có thể nhường trong giá cả hợp lý, thì coi như xong. Nhưng nếu tên đó thái độ, thì Thị Hương, cô xem giải quyết kiểu gì, để hắn phải lên quan một chút, bên bọn Cáp Minh Hào thì để Đinh Đường nói với họ một câu, vụ này làm lớn, khiến tên nhãi kia ăn chút đắng, hả cái giận.
- Vâng, em đi làm ngay! À em quên không hỏi, vụ này có cần báo cho bác Hòa không ạ?
- Anh Hòa dạo này không khỏe, vụ này cũng chỉ là chút mâu thuẫn cá nhân thôi, giải quyết êm thấm, nhẹ nhàng.- Trần Đức căn dặn
- Dạ!
Trần Đức nhìn hai người cấp dưới rút đi, bèn lấy thêm chút nước chè, đổ vào trong cốc, nhấp một chút trước khi vươn vai bước ra khỏi căn nhà mình đang ở để tới khu làm việc của các anh em cửu vạn khác trong hội. Không như đám Thái Chí Phú, các anh em Trần Đức tuy mang tiếng quản lý đội cửu vạn toàn bộ quận trị An Lạc và đều là hạng giang hồ máu mặt, nhưng xuất phát điểm của họ thực sự chính là những người phu phen, một đội cửu vạn tầm hơn mười người, do mong bản thân được trả lương theo đúng công sức, đã tập hợp anh em cửu vạn khác lại để cùng đấu tranh bảo vệ quyền.
Tổ chức này xuất hiện khá tự phát, ban đầu không ai để ý tới, nhưng nhờ sự cố gắng của hội Trần Đức mà đã dần quy mô như hiện tại. Trong quá trình không ngừng tụ họp, cũng có xung đột, rồi đấu đá, máu cũng chảy, cũng có người phải chết, hội Trần Đức sau chỉ còn lại đúng 4 người như bây giờ. Vì lẽ đó, tuy rằng giờ đã nắm quyền cao, Trần Đức cũng những người anh lớn không hề có thái độ coi thường người làm thuê, anh em cửu vạn khác như nhà họ Thái, mà vẫn coi họ như anh em, đồng thời ngày nào cũng như ngày nào, đều đi kiểm tra anh em xem có ai cần hỗ trợ gì không, công việc có vấn đề gì,...
..............................................
Lúc Trần Đức đi kiểm tra công việc của những người cửu vạn, thì Hoàng Anh Minh đang ở trong sân nhà mới. Tại đây, cậu bắt đầu tập lại các bài quyền, các động tác chiến đấu mà khi còn ở trong nhà chung dành cho các Thái Học Sinh, cậu khó có cơ hội thực hiện vì không muốn làm phiền mấy ông bạn học. Các đòn đánh này Minh tập vào bao cát- theo sự hướng dẫn của Kiệt, sức mạnh của Minh sẵn có- nhờ ăn uống đủ chất, lại có thêm những bài tập luyện nội kình do Chu Xuân Đạo truyền dạy, sau đó được Kiệt gửi lên. Minh tập thử thì thấy rất tốt, nên siêng luyện.
- Ê, sản phẩm ra rồi nè!- Đột nhiên, Trần Bỉnh reo vang. Minh tạm ngừng tập luyện đi ra xem.
Thứ khiến cả Minh và Bỉnh chú ý là cốc uống rượu hạn chế lòng tham của Pythagoras. Cái này là Kiệt kể cho Minh nghe hồi xưa, nhưng ở làng Hồng Bàng không ai đủ khéo tay để làm nó, Kiệt chỉ hiểu sơ sơ nguyên lý, nên làm cái to chà bá lửa ra cho Minh xem thôi. Khi lên trên đây, gặp Trần Bỉnh, thấy cậu ta có tài làm những dụng cụ tinh xảo như thế, Minh chợt nảy ra ý tưởng nhờ Bỉnh làm thử cái chén xem sao.
Chiếc chén có một ống Siphon (ống xả tràn) có hình dạng chữ u lộn ngược được che giấu một cách khéo léo ở giữa. Điểm thú vị là ống Siphon còn có một đầu được mở ra ở đáy chén.Khi chất lỏng hoặc rượu chỉ dừng ở mức giới hạn nhất định thì chúng sẽ được giữ lại trong chén. Ngược lại, nếu chất lỏng bị đổ vào vượt quá vạch giới hạn thì nó sẽ bị đẩy ngược qua ống Siphon do tình trang chênh lệch áp suất trong chiếc ống này và thoát hết ra ngoài bằng một lỗ đã được thiết kế ở dưới đáy chén. Người ta kể rằng Pythagoras làm ra cái chén để khiến những người muốn uống rượu không thể uống được quá nhiều trong một lần, hạn chế việc say xỉn và từ đó có thể chuyên tâm làm việc.
Nghe Minh kể một hồi mà Bỉnh cũng mê mẩn, và với bàn tay khéo léo trời ban, Bỉnh chế tạo thử một chiếc. Sau một hồi thử ngiệm, Bỉnh cho ra sản phẩm đầu tiên, và thứ này quả nhiên thành công. Không chỉ vậy, nó còn rất có tính thẩm mỹ: bề mặt nhẵn mịn, hoa văn tinh xảo, trông như một sản phẩm thủ công của một bậc thầy đã làm nhiều lần.
- Chà, thử một chút không?
- Được, thử đi!
Hai thằng mời cả lão Lập vào xem, rồi bắt đầu thử rót nước vào. Quả nhiên, nước rót vừa phải thì còn, rót quá điểm hạn chế thì mất hết.
- Kỳ dâm xảo kỹ!- Viên Đỉnh Lập buột miệng chê bai, Trần Bỉnh liền nhảy dựng lên, đem câu chuyện Pythagoras ra để lý luận.
- Người quân tử mạnh ở chỗ biết giữ mình, nếu phải dùng trò này để giữ mình, thì còn gì là kẻ quân tử nữa!- Viên Đỉnh Lập phản bác ngay.
Minh nhìn hai người đối đầu với nhau thì chỉ cười, đơn giản bởi cậu hiểu rằng lý do khiến Viên Đỉnh Lập phản ứng thế này chính bởi cậu ta. Mấy ngày này, Minh ở đây, ngoài lúc đọc sách tập võ, thì vào những lúc rảnh, nhất là khi uống nước trà sau bữa cơm, sẽ thường xuyên kể về những điều đã xảy ra ở làng Hồng Bàng: những phát minh của Kiệt, ứng dụng vào đời sống, thay đổi cuộc sống,... Điều này vô tình làm chạm tới lòng tự ái của lão Lập, vì lão là một Thái Học Sinh, luôn tâm niệm rằng Nho Học mới là môn có thể “ tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” vậy mà những gì lão làm được tới lúc này là làm ẩn sĩ giữ mĩnh, và theo lão biết thì với bất cứ ai học Nho học ở Bách Việt, nhiều nhất chỉ làm được tới thế. Ngược lại, một tên nhóc với tài kỹ xảo, lại có thể mang lại cuộc sống ấm no cho mọi người, vậy là thế nào chứ! Vấn đề này thì Minh cũng không biết nói sao cho vừa lòng lão Lập, cậu đành nói hôm nào ông thử xuống làng Hồng Bàng mà tự xem thử xem sao.
Trong lúc lão Lập và Bỉnh vẫn tranh cãi về việc cái chén Pythagoras là thứ tốt cho con người hay không, thì ở ngoài cửa nhà, có một người đi tới, đập mạnh vào cửa ra hiệu có khách. Cả ba cùng nhìn ra, đó là Đinh Đường, kẻ mà Trần Đức cử tới để thương lượng. Tên này bước vào trong nhà của lão Lập với dáng điệu hết sức cung kính.
- Tôi là Đinh Đường, thủ hạ của anh tư Trần Đức. Bác Lập và anh tư của tụi tôi lúc trước có chút hiểu nhầm, tôi đến đây để xin nói chuyện. Đặc biệt, là với cả cậu Anh Minh nữa.
- Hừ, tên khốn đó biết sợ rồi sao?
- Bác Lập, xin bác đừng quá mức. Anh tư không ra tay động thủ trực tiếp với bác, là vì anh ấy kính bác là một Thái Học Sinh có phẩm giá, chẳng thà cả đời không thể thăng tiến, chứ không hùa với quan lại Đại Hoa áp bức dân lành. Nhưng bác xúc phạm anh ấy quá độ, thì đó là tư thù rồi đó. Người quân tử như bác, vậy mà không biết họa từ miệng mà ra sao?
- Mi...
- Nói không sai! Hai bên hiện tại dù gì cũng có chút lỗi sai, vậy coi như là hòa, được chứ!- Hoàng Anh Minh xen ngang câu chuyện của hai bên, phòng khi mọi chuyện đi quá giới hạn. Có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, bên Trần Đức đã cử người tới nói chuyện phải quấy, bên mình cũng không nên có thái độ không đúng mực.
- Quả là người còn trẻ, dễ nói chuyện!- Đinh Đường tươi cười ngay- Hôm nay, tôi thay mặt anh tư, tới trước tiên là ngỏ lời xin lỗi bác Lập sau những điều anh tư có gây với bác và gia đình, đây là 5 lạng bạc, coi như là quà bồi thường. Còn cậu Minh, anh tôi cũng xin ngỏ ý muốn được thay cậu trả tiền thuê căn nhà này.
- Tại sao ngài Đức lại nhất định phải có được căn nhà này. Với tài lực các anh có được thì căn nhà này đã là gì?
- Chuyện tại sao anh tư muốn có căn nhà như này, tôi thật không rõ ràng, nhưng việc này can dự gì tới cậu sao?
- Nếu như là vì sở thích cá nhân, ngài Đức và tôi đều thích căn nhà này, chủ nhà thích tôi, bán cho tôi, đây là thuận mua vừa bán trên thị trường. Còn giả như có những nguyên nhân đặc biệt, về tình cảm chả hạn, như có người thân muốn ở nơi đây, tôi hi vọng ngài Đức nói thẳng, lý do chính đáng thì người quân tử không đoạt cái yêu của người khác, tôi sẵn lòng hỗ trợ ngài ấy.- Minh nói, lời nói nhã nhặn, song khiến Đinh Đường khó lòng nói lại được.
- Nếu như là lý do chỉ là lòng yêu thích thôi, thì sao?
- Vậy tôi đã nói rồi, tôi và ngài Đức cạnh tranh công bằng, và tôi chiến thắng.
- Vậy được!- Đinh Đường không nói gì mà đi luôn khỏi căn nhà
- Chà, bọn này chắc chắn sẽ không cho qua dễ như vậy đâu!- Lão Lập lắc đầu, rồi nhìn Minh- Nhưng sao chú mày nhã nhặn quá vậy, bọn này chỉ là lũ lưu manh thôi mà.
- Tiền lễ hậu binh mà bác!- Minh đáp
Nói bâng quơ thế thôi, nhưng Minh cũng không hề coi thường việc gây sự với một thế lực lớn. Vì lẽ đó, cậu ta từ hôm đó liên tục ra ngoài tìm hiểu thông tin về Trần Đức, kết hợp với nguồn tin đến từ Trần Bỉnh và Viên Đỉnh Lập. Trong lúc tìm hiểu thông tin về Trần Đức, Minh cũng nắm bắt sơ sơ thông tin về vài thế lực lưu manh ở quận trị An Lạc này.
Quận trị An Lạc về cơ bản có thể chia ra làm: một cảng, một đường, bốn phố, mười bảy khu. Một cảng là cảng sông Vệ, con sông này chảy qua quận trị An Lạc, cung cấp nước để tưới tiêu các khu ruộng vườn quanh quận trị, cũng là nơi cung cấp thủy sản, tuy vậy sông Vệ không quá rộng, lại quanh co khúc khuỷu nên không thể làm đường giao thông vận tải. Vì lẽ đó, đường vận chuyển chính cho hàng hóa, lương thực từ nơi khác tới quận trị An Lạc là một con đường trên bộ, rất rộng rãi, bằng phẳng được xây cách đây chừng 4 năm. Bốn phố là những con ngõ nơi đặt trụ sở chính 4 thế lực lớn nơi đây, gồm: Phố Cá- nơi bán thủy sản đánh bắt trên sông Vệ, đứng đầu là Phan Văn Hứa, còn gọi là lão Hứa mập, bọn này gồm dân đánh cá lâu năm hoặc lũ buôn lậu đội lốt buôn cá, rất là manh động, có cất khí giới, làm ăn cũng khá. Phố thứ hai là Phố Cửu Vạn, nơi bọn Trần Đức ở, là khu ở của bọn cửu vạn khắp quận trị An Lạc, đám này phụ trách vận chuyển hàng hóa qua quận An Lạc. Phố thứ ba là Phố Tiền, gọi thế là vì chỗ này chuyên làm những việc liên quan tới tiền: cho vay nặng lãi, đánh bạc, đòi nợ thuê,... thuộc về Phó Đới, còn gọi là Răng Vàng. Sau cùng là Phố Đêm, nơi này là đáng khinh nhất, là kinh doanh kỹ viện, nơi này không có người cầm đầu. Cuối cùng là mười bảy khu, là 17 con ngõ lớn khác, kinh doanh việc bình thường, trong phố có lẽ có vài tên lưu manh đứng ra làm vài việc không sạch sẽ, nhưng không so được với những thế lực trên.
Ngoài các thế lực không chính thống này, quận trị An Lạc còn nằm dưới sự kiểm soát của thế lực chính thống là hệ thống quan lại bổ nhiệm: Quận Thủ- đứng đầu nhành tư pháp, coi việc xét xử, ban hành luật, Quận Úy- đứng đầu hệ thống nhà giam và các tuần bổ, Quận Thừa phụ trách tiền bạc, thuế má và đứng đầu là quan Tri Phủ. Sở dĩ đứng đầu quận trị An Lạc lại là Tri Phủ là bởi quận trị An Lạc là đơn vị hành chính trung tâm của Phủ Tân Bình. Ngoài hệ thống quan lại, còn có Tuần Phủ đảm nhiệm vai trò giám sát và Đô thống sử chỉ huy quân sự ở Phủ. Tóm lại, là lực lượng quan lại Đại Hoa tới bóc lột dân Bách Việt cả.
- Nói vậy mấy người Trần Đức là bình thường và lương thiện nhất rồi còn gì, vì họ là kẻ đi bán sức lao động?- Minh tỏ ra thắc mắc
- Cái này chú mày lại biết một mà không biết hai. Thế chú mày nghĩ tại sao người ta lại họp lại dưới trướng đám người đó. Không gì ngoài lợi dụng, dụ dỗ và uy hiếp. Bọn chúng định giá bốc vác hàng hóa, không cho các chủ hàng trong quận dùng người khác bốc vác, đánh kẻ nào dám tranh việc,... Từ đó, việc bốc hàng là của riêng đám này. Nhưng nếu chỉ có vậy, thì cũng là việc không đáng để tâm. Cái khiến ta ghét kẻ như Trần Đức, là việc tên này thường xuyên thu tiền của những người cửu vạn khác, ép họ nộp các loại tiền hội, rồi dùng tiền đó để ăn tiêu.
- Ăn tiêu riêng sao?
- Đúng thế, tên đó mua đủ các loại đồ ăn bổ béo về ăn riêng phần mình, kệ anh em ăn đồ thường, vì thế ta mới ghét!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]