- Cậu Kiệt, không biết cậu tới tìm tôi có việc gì!- Bùi Đắc hơi cúi người xuống khi mà cả hai đã vào phòng riêng. Lúc nãy, khi Kiệt mới tới tìm riêng ông ta, để ra oai và giữ bí mật việc bản thân làm việc cho họ Hoàng, Bùi Đắc nói năng rất kẻ cả, giống hệt cách ông ta vẫn nói với đám thương nhân, vì thế ắt cũng hơi đắc tội Kiệt, nên khi ở riêng, ông ta phải tạ lỗi ngay.
- Không cần đa lễ!- Kiệt phất tay. Bùi Đắc là kẻ mới thu nạp, quá khứ lại cho thấy rằng hắn là kẻ rất có thủ đoạn: mưu lừa dân Đá Vách để giết và bắt họ lập công, thân với họ Hoàng và làng Hồng Bàng để mưu chức quan cũ,… nên Kiệt không quá tin tưởng hắn. Cũng vì thế, cậu đối với hắn như đối với một thuộc hạ, có thể thi một chút ân huệ song phải có uy nghiêm, tuyệt không để hắn quá gần gũi hay càn rỡ- nhờn với chó chó liếm mặt.- Ta hôm nay muốn vào xem mấy tên tù nhân, ông bố trí sắp xếp qua được không.
- Vâng, cậu Kiệt xin cứ an tâm, không biết cậu muốn nhìn tên tù nào vậy?
- Là những tên bị giam vì ngờ vực trong vụ cướp thuyền buôn có lượng hàng hóa tương đương 200 lạng bạc.
- Vụ án đó ư? Vụ đó quả thực hơi khó. Giá trị hàng hóa quá lớn, cướp biển lại để xổng mất người, nên rất khó để người ngoài tiếp xúc với đám người kia.
- Mi đang là phó ngục, nghĩ cách đi.- Kiệt không nghe thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bang-lap-quoc-ky-rewrite/2575559/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.