Chương trước
Chương sau
E hèm ~~ Chương này thật sự rất ngại ngùng a, tiểu hài tử, tiểu nử tử xin mời lui ra để bảo toàn sự thuần khiết a~
- --------------------------------------------------------
Hương vị gay mũi quen thuộc bay vào trong mũi Lăng Giản, làm cho nàng đang hôn mê phút chốc thức tỉnh. Mùi hương nồng đậm nhưng không cho khiến người chán ghét từ trong lư hương phát ra, Lăng Giản chỉ cảm thấy sau cổ truyền đến từng trận đau đớn, một loại cảm giác lạnh lẽo thẹn thùng dâng lên, Lăng Giản lúc này mới phát hiện mình đang bị người lột sạch quần áo cột vào cây cột bên giường, cảm giác rét lạnh là bởi vì lòng bàn chân đang chạm vào mặt đất, cộng thêm cây cột sau lưng cũng rất lạnh, cho dù nhiệt độ trong phòng khá vừa phải, Lăng Giản vẫn là không ngừng run rẩy.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!!! Lăng Giản không biết làm sao vặn vẹo thân mình, hai chân khép lại cũng bị buộc dây thừng, mà phần eo cùng cánh tay cũng đồng dạng bị dây thừng gắt gao trói chặt. Lòng bàn chân bởi vì hàn ý của mặt đất mà tê nhức đau đớn, Lăng Giản co rụt mấy ngón chân, cố gắng làm cho lòng bàn chân cùng mặt đất cách ra một chút.
"Lăng Giản, ngươi tỉnh rồi! Khanh khách..."
Thanh âm tà mị truyền đến, Lăng Giản lập tức quay đầu nhìn về phía cửa. Cửa bị người mở ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại rồi cài then khoá kỹ. Người nọ mặc một cái váy dài đỏ rực, vạt áo mở rộng, lộ ra cái yếm đỏ tươi cùng đôi chân thon dài trắng nõn. Hồng bào thật dài, đuôi váy kéo lê trên mặt đất, theo từng nhịp người nọ lắc nhẹ vòng eo mà uyển chuyển di động. Đôi môi đỏ sẫm thu hút ánh mắt Lăng Giản, người này ngày thường luôn không cần quá nhiều son phấn, hôm nay nhưng lại trang điểm thật đậm, làm cho dung mạo của nàng càng thêm nổi bật, càng thêm chói mắt. Cũng may nàng không phải là yêu tinh hóa thân, dung nhan bực này yêu nghiệt chỉ sợ sẽ sớm dẫn tới các lộ thần tiên thi nhau đuổi giết. Nói nàng là Tô Ðát Kỉ, chỉ sợ giờ phút này ngay cả Tô Đát Kỉ cũng 'yêu nghiệt' không lại nàng.
Nụ cười mị hoặc chúng sinh hiện ra trên khoé miệng nàng, không cần không cố ý phao mị nhãn, cho dù nàng chỉ đứng yên ở nơi đó, mị lực của nàng cũng đã đủ làm khuynh đảo thiên quân vạn mã. Cơ thể mềm mại không xương dần dần tới gần Lăng Giản, lại dừng bước ở vị trí cách nàng chưa tới nửa thước. Nhìn thấy Lăng Giản không ngừng vặn vẹo thân thể, bộ dáng vừa quẫn bách vừa kinh ngạc nói không ra lời, Lam Nhược Y dùng ống tay áo dài rộng che khuất một nửa gương mặt tuyệt mỹ của mình, nói:
"Lăng Giản, bổn cung thật không nghĩ tới, mị lực của ngươi nhưng lại to lớn như thế...Ngay cả An Phi thanh tâm quả dục, trong sáng không có ham muốn mà cũng cam nguyện cùng ngươi...Khanh khách, bất quá, người mà bổn cung coi trọng, tất nhiên phải là độc nhất vô nhị thôi!"
"Nhị công chúa, ta...Ngươi thả ta được không? Ta còn phải quay về Càn Thanh cung làm việc."
Lăng Giản khẩn trương vặn vẹo thân thể, toàn thân của nàng cứ như vậy bị Lam Nhược Y nhìn thấy nhất thanh nhị sở, nghĩ đến đây, Lăng Giản không khỏi đỏ mặt. Nàng tình nguyện lúc này đến Càn Thanh cung thỉnh tội, cũng không muốn ở nơi này chịu tra tấn như vậy. Yêu nghiệt Lam Nhược Y này, thế nhưng lại ăn mặc lộ liễu như vậy, làm cho nơi bụng dưới của nàng dòng nước ấm đang không ngừng sôi sục.
"Từ hôm nay trở đi ngươi không cần đến Càn Thanh cung làm việc nữa, bởi vì...bổn cung đã xin phụ hoàng cho ngươi tới ở bên bổn cung rồi."
Lam Nhược Y khẽ đẩy lên cằm Lăng Giản, nhìn trên má nàng vẫn còn dấu tay chưa tan, vân đạm phong khinh nói:
"Đừng tưởng rằng bổn cung không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, đêm qua chắc là An Phi cũng không có khiêu vũ hầu ngươi đâu, không bằng bây giờ bổn cung liền vì Lăng Giản mà vũ một khúc, ngươi thấy thế nào?"
Hơi thở ôn nhuận phả lên môi Lăng Giản, Lam Nhược Y cố ý tới gần môi của nàng mà a nhiệt khí, làm cho Lăng Giản có loại cảm giác đại não muốn sung huyết.
Nàng biết được chuyện đã xảy ra?! Đại não Lăng Giản có chút khó xử lý, bởi vì cảnh tượng trước mắt đang khiến cho nàng không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Hai mắt như là bị làm ma chú, làm cho ánh mắt của nàng vô thức đi theo Lam Nhược Y, chuyển động theo từng chuyển động của nàng.
"Khanh khách...Điệu vũ này chính là lần đầu tiên bổn cung vũ nha...Lăng Giản ngươi cần phải hảo hảo thưởng thức."
Không đợi Lăng Giản trả lời, Lam Nhược Y đã đưa tay vòng ra sau lưng, tháo ra dây buộc cái yếm của chính mình. Cái yếm màu đỏ chói mắt cứ như vậy dưới ánh mắt chăm chú của Lăng Giản mà rơi xuống, bộ ngực sữa không còn được che đậy lộ ra một nửa, tròn trịa cao ngất. Ngoại bào xốc xếch che khuất một nửa bộ ngực, lại làm cho người ta muốn lập tức vạch ra y bào để thưởng thức cảnh tượng bên trong.
Cánh tay nâng cao, ống tay áo dài rộng chảy xuống tới vai, lộ ra hai cánh tay trắng mịn ngọc ngà. Cánh tay ngọc dần dần dời xuống, vừa dời vừa cong lại, sau đó ngón tay thon dài khẽ đẩy, làm cho y bào chảy xuống, lộ ra bờ vai không chút tì vết của Lam Nhược Y. Trắng hồng thon gầy, ánh mắt Lăng Giản ngay cả chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lam Nhược Y, chỉ sợ nháy mắt một cái mà bỏ qua một khoảnh khắc phấn khích nào đó.
"Khanh khách..."
Lam Nhược Y kiều mỵ cười ra tiếng, không quên dùng mu bàn tay che đi cái miệng nhỏ nhắn của mình. Bàn tay dọc theo gáy ngọc của nàng mà chậm rãi dời xuống phía dưới, động tác chậm đến không thể chậm hơn. Hai tay Lam Nhược Y chạy trên dáng người ngạo nhân của chính mình, trong miệng thường thường phát ra tiếng ngâm khẽ giống như hưởng thụ.
Thân hình như rắn nước chậm rãi sà xuống, một chân thon dài bước về phía trước, mơ hồ có thể thấy được nơi đáy tiết khố ẩn hiện lông tơ đen tuyền. Cảm giác miệng khô lưỡi khô, Lăng Giản thử nuốt vài ngụm nước miếng, nhưng vẫn là không giải quyết cơ khát khó nhịn. Hồng bào vì Lam Nhược Y xoay vòng mà phất lên, cặp mông căng tròn như ẩn như hiện nhẹ nhàng rung động, bộ ngực sữa phập phồng, Lam Nhược Y tựa như vô tình hé miệng thở hào hển, hai tay vẫn như cũ chậm rãi vuốt ve cơ thể mình, thẳng đến khi hai tay dời đến chỗ tiết khố. Lam Nhược Y hướng Lăng Giản phao cái mị nhãn đầy hàm ý, sau đó dùng ngón tay đẩy ra đai lưng tiết khố, chỉ là trong một chớp mắt liền dời ngón tay, làm cho Lăng Giản không kịp nhìn thấy cảnh sắc bên trong, thất vọng não nề phát ra một tiếng thở dài tức tối.
"Lăng Giản..."
Lam Nhược Y ngâm gọi Lăng Giản, vặn vẹo vòng eo dần dần tới gần nàng, hơi thở khô nóng phả vào mặt, Lăng Giản có thể cảm được nhiệt khí không cách nào hình dung theo Lam Nhược Y tới gần. Nàng khó nhịn vặn vẹo thân mình, bởi vì không thể chạm đến yêu nghiệt trước mắt mà vẻ mặt thống khổ. Lam Nhược Y lại một lần nữa dừng lại ở vị trí cách Lăng Giản không tới nửa thước, thân mình đột nhiên ngửa ra sau, làm cho y bào xốc xếch hồn nhiên chảy xuống mặt đất.
Lúc này đây, bộ ngực sữa như ẩn như hiện đã hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Lăng Giản. Dáng người hoàn mỹ bị Lăng Giản nhìn một cái không xót chút gì, trừ bỏ phong cảnh bên trong tiết khố là vẫn chưa thấy được. Bàn tay Lam Nhược Y còn đang chạy loạn trên người mình, nghe thấy thanh âm như say mê của nàng, Lăng Giản rõ ràng cảm giác được dòng chất lỏng trơn dính đang từ hạ thân của mình tuôn ra, đã chảy xuống tới đùi luôn rồi.
"Muốn không?"
Lam Nhược Y rốt cục tới gần Lăng Giản, khẽ mở môi mỏng hướng nàng hộc nhiệt khí. Ngón tay nhẹ nhàng chạy trên người Lăng Giản, cuối cùng dừng lại nơi đùi trong của nàng, câu ra chất lỏng mang theo chỉ bạc đem nó bôi lên môi mình, làm cho đôi môi đỏ mọng của nàng càng thêm óng ánh ướt át.
"Muốn ta không? Ân?"
Lam Nhược Y lặp lại, tiến một bước về phía trước, đặt môi hôn lên thân thể đang bị trói chặt của Lăng Giản, chậm rãi ma sát dời xuống, khi tới bắp đùi Lăng Giản lại vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút, sau đó một lần nữa đứng lên, giả bộ như giúp nàng cởi bỏ dây thừng, làm cho hai khoả mềm mại căng tròn của mình áp lên ngực Lăng Giản.
"Muốn..."
Thanh âm Lăng Giản khàn đặc, lý trí của nàng hoàn toàn hỏng mất, thấy Lam Nhược Y giống như định cởi bỏ dây thừng cho mình, biểu tình trên mặt trở nên hưng phấn, nàng khẩn cấp muốn vồ được yêu nghiệt trước mắt này, cơ thể bởi vì hưng phấn mà càng thêm điên cuồng vặn vẹo. Kết quả, Lam Nhược Y chỉ là giải khai dây thừng ngang eo nàng, nhưng không có cởi bỏ trói buộc giữa hai chân cùng cánh tay cho nàng.
"Lăng Giản..."
Lam Nhược Y ngậm lấy vành tai của nàng, chậm rãi mút, sau đó từng chút đỡ nàng đến bên giường, làm cho Lăng Giản nằm ở sát bên trong giường.
"Lăng Giản... Muốn ta không?"
Lam Nhược Y lại hỏi, theo sát sau đó nằm lên trên giường, lại cố ý vẫn cùng Lăng Giản bảo trì khoảng cách, không cho cơ thể của nàng đụng tới da thịt mình.
"Muốn..." Lăng Giản thuận theo trả lời.
"Khanh khách..."
Lam Nhược Y hài lòng cười ra tiếng, tay lại không an phận vuốt ve thân thể của chính mình, miệng phát ra tiếng thở dốc làm cho người ta kích động. Khi tay nàng vuốt ve xương quai xanh của mình, khuỷu tay làm như vô tình đụng vào cơ thể Lăng Giản, vòng eo khẽ lắc, làm cho Lăng Giản bởi vì không thể chiếm được mà chịu tra tấn. Chất lỏng giữa hai chân tràn ra càng ngày càng nhiều, thân thể cùng nội tâm Lăng Giản đang phải chịu đựng loại tra tấn muốn ngừng mà không được, nàng không thể chịu được loại tình huống có thể nhìn không thể ăn này, nhưng mà thân thể của nàng bị trói chặt, cho dù nàng muốn cũng không có biện pháp chiếm được.
"Lăng Giản..."
Đùi Lam Nhược Y vói vào giữa hai chân Lăng Giản, ma sát đùi trong của nàng, một chút chất lỏng ôn nhuận thông qua ma sát mà dính vào đùi Lam Nhược Y, nàng chậm rãi ưỡn ngực về phía trước, như có như không làm cho nơi mềm mại của mình va chạm vào cơ thể Lăng Giản. Khô nóng không thể dập tắt mà càng ngày càng nghiêm trọng, Lăng Giản hô hấp trở nên dồn dập, ngay cả hơi thở cũng mang theo dày đặc nhiệt khí.
"Nhược Y...Nhược Y..."
Lăng Giản nhịn không được gọi ra khuê danh của Lam Nhược Y, nàng thật sự là không chịu nổi, mặc dù buổi tối mới trải qua một trận vui thích như vậy. Nhưng nàng chính là chịu không nổi, yêu nghiệt trước mắt thật sự quá mức liêu nhân, nhưng món ngon ở ngay trước mắt, Lăng Giản lại ngay cả đụng vào cũng khó khăn. Hơi thở ôn nhuận làm cho nội tâm người ta ngứa ngáy phả lên người Lăng Giản, Lam Nhược Y cũng không phát ra tiếng, cánh môi khép mở, thủ thỉ hỏi Lăng Giản:
"Lăng Giản...Ngươi có thích ta không?"
"Thích...Ta thích ngươi."
Lý trí đã sớm bị phá hủy không còn một mống, Lăng Giản không cần nghĩ ngợi vội vàng trả lời, dùng ánh mắt cầu xin nàng cởi bỏ dây thừng cho mình.
"Lăng Giản..."
Lam Nhược Y lại thấp gọi, ngón tay quơ lên trước mắt Lăng Giản, dẫn ánh mắt của nàng đi vào giữa hai chân mình, tiết khố rốt cục bị cởi ra, lộ ra vùng tam giác bí mật tràn ngập hấp dẫn. Ngón tay đặt trên hai cánh hoa cùng hoa hạch qua lại ma sát, một tiếng rên rỉ say mê từ trong miệng Lam Nhược Y tràn ra. Thẳng đến khi thân thể cùng trong lòng bị tra tấn đến mức làm cho Lăng Giản không chịu nổi, mệt mỏi ngất đi. Lam Nhược Y lúc này mới giải khai dây thừng cho Lăng Giản, làm cho nàng có thể hảo hảo ngủ.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước dừng trên môi Lăng Giản, Lam Nhược Y mặc lại quần áo, đi đến trước thau đồng tẩy đi son phấn trên mặt mình. Một dấu tay nhàn nhạt xuất hiện trên má phải của nàng, Lam Nhược Y sờ sờ má phải của mình, quay đầu nhìn Lăng Giản trên giường, lẩm bẩm:
"Lăng Giản, bổn cung vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, nếu ngươi dám phụ bổn cung...Bổn cung nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.