Rõ ràng là ngữ khí cực kỳ bình thản, như là đang kể một chuyện vặt vẵn không có gì quan trọng. 
Trừ bỏ Lăng Giản, ba người còn lại đều không thể tin được trừng lớn hai mắt. Ai cũng biết rõ nếu như chiếm được chức chưởng môn Động Đình các thì chẳng khác nào chiếm được một nửa võ lâm, mà Hứa Linh Nhược sở dĩ có thanh danh hiển hách trong chốn võ lâm, chính là vì nàng là đương nhiệm chưởng môn của Động Đình các, cho dù võ công cũng không phải là mạnh nhất. Không dựa vào võ công, lại làm cho cả võ lâm tôn kính sợ hãi, đơn giản là bởi vì trong tay nàng có sở hữu bảo vật đủ để lật úp thiên hạ. 
Mà hiện giờ... 
Hạo Lân híp mắt nhìn Hứa Linh Nhược từ trên xuống dưới, hắn cần một lần nữa nhìn kỹ cái người gọi là sư phụ trên danh nghĩa của hắn. Đã sớm theo tiền nhiệm chưởng môn vĩnh mai hoàng thổ? Làm sao có thể? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nàng đang nói dối, chính là nói dối mà mặt vẫn không đổi sắc, chỉ sợ là trừ bỏ hắn ra thì chỉ còn sư phụ này của hắn mới có khả năng đó đi?! 
"Một khi đã như vậy, vì sao sư phụ không trực tiếp nói cho bọn Hắc y nhân biết sách đã không còn ở trong tay ngươi?!" 
Hạo Lân nhún vai thở dài, chuyển đề tài: 
"Sư phụ, hiện giờ Động Đình các chỉ còn mấy người chúng ta, phải làm như thế nào đây?" 
"Sư phụ, không bằng theo chúng ta quay về Tấn An thành đi." Lam Thanh Hàn nói. 
"..." 
Ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hong-bai-thai-giam/1423558/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.